
ột cái, cũng không nói thêm cái gì, "Vậy thì tốt, tôi đi trước, có chuyện gì cứ gọi điện thoại cho tôi!"
Cửa phòng làm việc đóng lại, căn phòng to như vậy lại trở nên tĩnh lặng và
trống trải, bên cửa sổ có một dáng người đứng lặng yên, càng khiến không gian thêm mấy phần lạnh lẽo.
Lấy điện thoại di động ra, anh gọi
điện thoại cho một người trong quán đồ ngọt, nghe được điện thoại của
anh người kia vô cùng kinh ngạc, mở miệng hỏi, trong giọng nói mang theo mấy phần run rẩy: "boss?"
"Bảo phòng bếp làm mấy phần bánh mì
Thổ Nhĩ Kỳ, làm nhiều khẩu vị hơn một chút, đưa đến nhà một người giúp
tôi, địa chỉ cụ thể tôi sẽ nhắn tin qua."
"Dạ, tôi sẽ phân phó ngay!"
Cúp điện thoại, anh ngước mắt nhìn về phía ban công đối diện, khóe môi
không tự chủ nâng lên một tia cười yếu ớt, dịu dàng lưu luyến.
Xoay người, anh cầm theo chìa khóa cửa, tiện tay cho gọi một cú điện thoại cho Lam Mộ Duy "Mộ Duy, tới giờ nhớ đến họp."
*
Không giải thích được phần bánh người ta đưa đến, Úc Tử Ân nhìn logo bên
trong, rất nhanh nhớ ra đây là một tiệm bánh ngọt cao cấp, vội hỏi ai là người tặng, "Đây là Dịch tiên sinh để cho cậu đưa tới?"
"Đúng vậy thưa cô Úc!" Người mang đồ đến cho cô là một cô gái trẻ, trên mặt là nụ cười sáng lạn
"Vậy anh ấy đâu? Sao không tới?" Đây là phòng làm việc bí mật của cô, anh biết được chỗ này, thật ngoài suy đoán của cô.
"Là như vậy, đồ là Dịch tiên sinh gọi điện thoại tới bảo chúng tôi đưa đến đây, chúng ta cũng không biết anh ấy ở đâu."
"A, như vậy sao! Vậy cám ơn cô đã đưa đến đây!"
"Không khách khí!"
Ôm hộp quà trở lại phòng công tác, Úc Tử Ân nhìn những chiếc bánh Thổ Nhĩ
Kỳ tràn đầy màu sắc, không thể nín cười, lòng tràn đầy vui mừng khi nhận được món quà bất ngờ
Gắp mấy khối mềm đường đặt tại trong dĩa,
cô bưng lên cái dĩa lên, tự chụp một tấm hình, kiểm tra số điện thoại
của Dịch Khiêm xong gửi anh một lời cảm ơn.
Ngồi ở quán Kim Cung
Hồng, Dịch Khiêm đột nhiên nhận được một tấm ảnh, trong ảnh là nụ cười
sáng lạn của một cô gái thì không thể nín cười được, ngẩng đầu đúng lúc
nhìn thấy ánh mắt nghi vấn của Lam Mộ Duy, không chút để ý thu hồi điện
thoại di động.
"Gần đây công việc như thế nào? Còn thích ứng được không?" anh bổ nhiệm cậu làm Phó tổng giám đốc ở Thủy Nhĩ, tức đặt thêm một gánh nặng lên vai người không hiểu gì về buôn bán, bây giờ anh suy
nghĩ một chút cũng còn cảm thấy mình có chút nặng tay rồi.
Nhưng mặc kệ như thế nào, anh cũng tin tưởng, theo tính tình của Lam Mộ Duy, dù gánh nặng thế nào, cậu cũng sẽ làm được.
"Tạm được! Cậu nhỏ, tại sao cậu không nói với cháu, Ân Ân cũng làm ở Thụy
Nhĩ?" Chắc hẳn Dịch Khiêm biết, nếu không sẽ không phái anh đến Thụy Nhĩ làm, anh làm như thế là có dụng ý gì?
"Không phải bây giờ cháu đã biết sao?" Anh lười biếng tựa vào trên ghế sa lon, nhíu mày nhìn Lam Mộ Duy, giọng nói trầm thấp mang theo vài phần hờ hững, "Hiện tại cô ấy với
cháu đã làm cùng một công ty, cùng nhau ở chung một không gian, chẳng lẽ cháu mất hứng?"
"Cháu cũng không biết có nên vui mừng hay không, cháu chỉ cảm thấy, giữa cháu vào cô ấy, có nhiều thứ không giống nhau,
mặc dù hôm nay ở gần nhau, nhưng lòng của cô ấy lại ở rất xa, mặc kệ
cháu cố gắng đuổi theo lại, cũng không đuổi kịp. . . . . ."
Thời gian năm năm, thay đổi rất nhiều, cô lạnh lùng và hờ hững, khiến Lam Mộ Duy chùn bước.
Nhưng bởi vì trong lòng vẫn thích, vẫn hi vọng, cho nên anh mới tiếp tục tấn công.
Anh không muốn buông tha một cách dễ dàng thế, cũng không muốn bởi vì thời
gian và khoảng cách mà thừa nhận mình thất bại, càng không muốn bỏ qua
một lần để hối hận cả đời.
Ở nước ngoài mấy năm, anh bận rộn với
việc học tập và nhớ nhung quê nhà, sau khi về nước gặp được cô, anh mới
hiểu ra mình đang nhớ nhung điều gì
"A. . . . . . Thì ra cũng có lúc cháu không tự tin về mình." Khẽ cười một tiếng, Dịch Khiêm nâng ly trà lên uống một ngụm, cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay, "Cậu chuẩn bị đi về, cháu thì sao?"
Lam Mộ Duy đứng lên, ngước mắt nhìn anh, "Cháu cũng phải trở về rồi, cháu đưa cậu về luôn!"
"Cậu không uống rượu, có thể tự mình lái xe. Cháu uống rượu, cậu mới là
người phải đưa cháu về." Trên ghế salon, Dịch Khiêm đặt cốc thủy tinh
xuống bàn, không phải xã giao thì anh sẽ không uống nhiều rượu
Còn nữa, trong dạ dày còn những trận đau âm ĩ, nhắc nhở anh không cần tự tìm đến tổn thương.
"Vậy cũng tốt. . . . . ." Mới vừa rồi anh uống nhiều rượu, quả thật không
thích hợp lái xe, gật đầu một cái, anh không nói gì thêm nữa, xoay người rời đi.
Chiếc xe hơi màu đen bay nhanh vào màn đêm, lại vô tình
dừng lại trước một ngôi nhà ở Hoa Trì Lục, chờ anh ý thức được mình lái
xe đến đâu, thì lập tức ngẩng người.
Từ phòng làm việc trở về, Úc Tử Ân lái xe thẳng đến ngôi nhà ở Hoa Trì Lục, mặc kệ là ở nơi nào, nhà họ Úc cũng được, biệt thự Nam Phỉ Thúy cũng được, cô được Úc Bảo Sơn mua thêm căn nhà này.
Khi cõi lòng muốn được an tĩnh, cô sẽ tự động trở về đây, hưởng thụ cuộc sống thuộc về mình.
Xe dừng lại trước cổng rào, đang muốn đưa giấy thông hành tạm thời ra, lơ
đãng thấy