
chiếc xe dừng lại đối diện, đèn xe chói mắt chiếu thẳng vào
cô, nhìn biển số xe, lờ mờ thấy một biển số xe khá quen thuộc.
Cô híp mắt lại, nhìn về phía người ngồi ở vị trí tài xế, người tài xế đang gục mặt trên vô lăng, cô không xác định được đó là ai, cuối cùng vẫn
đẩy cửa ra và xuống xe đi xem thử.
Cô gõ nhẹ vào cửa xe đối diện, đợi trong chốc lát mới thấy cửa sổ xe được hạ xuống, thấy gương mặt đẹp trai của ngày thường giờ trắng bệch thì cô không khỏi sửng sốt!
"Dịch thiếu, sao anh lại ở chỗ này?!"
Dịch Khiêm ngẩng đầu lên, khẽ cười một tiếng, áp chế dạ dày đang đau thắt, anh nói: "Vừa lúc tôi đi ngang qua. . . . . ."
"Hả? Anh sao vậy? có phải trên người có chỗ khó chịu hay không?" Nhìn gương
mặt của anh không có vẻ bình tĩnh như mọi ngày, sắc mặt anh giờ trắng
bệch lại có chút mệt mỏi, khiến cô chợt nhớ ra gì đó, vội vàng hỏi: "Có
phải bao tử đau hay không?"
"Ừ, có chút. . . . . ." Chống lại đôi mắt lưu ly của cô, anh cũng không che giấu mà nói thẳng ra.
Rất lâu rồi, cho dù cho có bị đau bao tử đột xuất, anh vẫn giả vờ như không có chuyện gì, nhịn đến tàn cuộc, nhưng không rõ vì sao lần này anh
không nhịn được.
Nhớ rằng có ai đó đã nói: “trong rừng rậm, nếu con sói bị thương nó sẽ yên lặng liếm láp vết thương của
mình, nhưng nếu có người quan tâm đến nó, thì nó nhất định sẽ trở nên
yếu đuối”.
Anh nghĩ, vào giờ phút này, chắc chắn là anh đang như thế.
Thói quen một người nó rất lạ, đôi khi đau đớn vô cùng khó chịu cũng cảm
thấy không có gì, nhưng nếu được quan tâm thật sự, thì anh sẽ cảm thấy
rất đau.
"Vào nhà em đi, chỗ em có thuốc bao tử!, xuống xe đi!"
Mặc kệ anh có nguyện ý hay không, cô đưa tay mở cửa sau đó đỡ anh ra
ngoài, chào hỏi bảo vệ rồi nói người bảo vệ dẫn xe cô vào tầng hầm giúp
Ngồi trong phòng khách, Dịch Khiêm nhìn căn phòng gọn gàng sạch sẽ, khẽ nhíu lông mày nhẫn nại chịu đựng cơn đau nơi lồng ngực.
Lần trước tới nơi này ăn điểm tâm, thuần túy là do Dịch Noãn yêu cầu, lần
này lại tự mình lái xe đến đây, cũng chẳng rõ vì lý do gì, lý do. . . . Lý do anh hoàn toàn không rõ
Vội vàng chạy đến lấy hòm dụng cụ y tế ra, Úc Tử Ân tìm vĩ thuốc trị bao
tử, cô rót một ly nước đưa cho anh, "Nước không nóng lắm, anh uống thuốc đi."
Nhìn anh uống thuốc xong, lúc này cô mới hài lòng gật đầu một cái, "Anh quên ăn bữa tối sao?"
"Không có khẩu vị, cho nên không ăn, sao thế?"
"Không ăn bữa ăn tối dễ dàng đau bao tử, anh không còn là trẻ con nữa rồi, sao lại tùy hứng như thế!" Cô tức giận nhìn chằm chằm vào anh, có chút im
lặng: "Vậy mà anh còn cho người đến đưa bánh Thổ Nhĩ Kỳ cho em sao?"
"Cô đoán ra à." Anh không đáp mà chỉ cười, có thể là bởi vì bao tử bị đau, nên anh nhìn ra đôi mắt của cô như có chút mông lung.
"Chỗ đó là nơi làm việc bí mật của em, làm sao anh biết được?" Điểm này để cho cô nghi ngờ không hiểu, thật sự rất muốn hỏi.
"Khi đó tôi đang đứng ở tập đoàn Hà Thị." Cách một con đường đi nên nhìn
thấy cô, khoảng cách như thế không gọi là xa, cũng không gần, chỉ cần cô ngẩng đầu đã có thể nhìn thấy.
"Hạ Thị?" Cô vặn lông mày suy
nghĩ một chút, hiểu rõ rồi, khẽ cười một tiếng, "Em nhớ ra rồi, đó là
công ty đối diện với nơi làm việc riêng của em, nó chỉ cách nhau một còn đường, làm sao anh có thể nhìn thấy em?"
"Hạ Ninh Huân là bạn thân của tôi, cô thử nghĩ xem?"
"Hiểu. . . . . ." Khó trách anh có thể biết rõ ràng chỗ của cô, hoá ra là như vậy!
"Thôi em đi nấu ít cháo cho anh đi, nó sẽ giúp dạ dày anh ấm lên, như vậy anh sẽ thoải mái hơn một chút."
"Không cần phiền như thế! Tôi không sao ."
". . . . . ." Cô nhìn anh, ánh mắt hiện lên vẻ cố chấp và kiên trì, không
nói lời nào, nhưng bộ dáng rất quật cường, thấy vậy Dịch Khiêm có chút
mềm lòng, "Được rồi! Nghe lời cô!" Nghe anh nói như vậy, lúc này cô mới xoay người trở về phòng bếp, vo gạo nấu cháo.
Đợi đến lúc cô chuẩn bị mọi thứ xong rồi, người đang ngồi trên ghế salon đã ngủ thiếp đi từ lúc nào, bóng dáng màu đen làm cho phòng khách đầy nữ
tính có chút ngột ngạt.
Đi lên trước, cô ngồi xổm xuống, khẽ gọi, thấy anh vẫn chưa tỉnh lại, đang muốn mở miệng
gọi thêm, lơ đãng nhìn thấy vẻ mệt mỏi trên gò má anh, lời nói đã ra đến khóe miệng nhưng vẫn phải nuốt trở vào.
Khẽ thở dài một tiếng,
cô đứng dậy đi lấy một cái chăn mỏng rồi đắp lên người anh, giảm bớt độ
sáng cho đèn phòng khách, sau đó xoay người trở về phòng bếp để dọn dẹp.
Trong nhà có thêm khách, cô không ngủ được, định đi vào phòng thiết kế, tiếp tục hoàn thành bản thiết kế dang dở.
Đứng trước những khúc vải đủ màu sắc, cô nhìn bản thiết kế mấy lần, suy nghĩ xem nên sử dụng màu nào, chợt nhớ tới màu quần áo của người đang nằm
trong phòng khách, cô vội nắm lấy một ít màu vải, sau đó bước ra khỏi
phòng thiết kế.
Mượn ánh đèn nhàn nhạt cô đem những mảnh vải
trong tay đặt lên người anh, đem tất cả màu sắc so sánh một phen, cuối
cùng cô chọn mảnh vải màu xanh da trời được làm từ nhung tơ tổng hợp.
Nếu để đi dự tiệc sinh nhật, cái màu sắc này được ánh đèn rọi vào, nhất định sẽ rất đặc biệt, vừa hơn người lại vừa nhã nhặn, rất thí