
đi trước ăn cơm, ở nhà hàng của chúng ta." Chú cười nói.
Trên bàn hình chữ nhật phủ lên một tấm khăn trải bàn ô vuông màu xanh trắng
tương đối tinh sảo, chính giữa có một chậu hoa tươi, hoa bách hơp màu
trắng, hoa hồng màu đỏ, hoa lưu ly màu tím. Giữa đó còn chen vào không
ít hoa mãn thiên tinh nho nhỏ rải rác. Lá cây màu xanh lục giang ra,
nhìn đúng là vui mắt.
Trên bàn trưng bày mười mấy đĩa đồ ăn: heo
sữa quay, vịt hầm bát bửu, sườn muối hạt tiêu, gà sắc cọng chiên giòn,
cua đế vương, tôm hùm châu Úc, cá cháy hấp, món xào. Sắc màu món ăn tươi đẹp, nhìn qua rất động lòng. Nhưng cô lại không muốn ăn một chút.
Mẹ của cô cho là cô bị bệnh nên không chỗ ở hỏi cô có cần phải đi bệnh viện khám không.
Cô lắc đầu, nói mình không có sao.
Mẹ của cô cứ không tin, sau đó gõ tay quyết định: Tiểu Đường, con theo Phỉ Phỉ tới bệnh viện một chuyến nhé.
Cô bị sợ đến mặt mày biến sắc. Vì vậy mẹ của cô càng xác định cô phải đi bệnh viện một chuyến.
Anh nói, "Được, dì, con sẽ dẫn chị Phỉ Phỉ đi bệnh viện ."
Mà cô chỉ có thể nhìn vẻ mặt ân cần của chú, còn có lo lắng của mẹ, chỉ có thể khổ sở nuốt xuống vào lòng.
Mẹ, con gái nên làm gì đây?
Một bữa cơm, giống như một giây như một năm.
Buổi chiều chụ ảnh, thời gian sắp xếp cho hai người bọn họ là ba giờ, mà bố
anh cùng mẹ cô cũng không rảnh rỗi một giây nào, cho nên cô bị anh dẫn
tới bệnh viện quân khu.
Rõ ràng anh biết, cô không có bệnh, nhưng anh đúng là đưa cô tới bệnh viện quân khu.
Đó là lần đầu tiên cô gặp anh — Tô Cẩm Niên.
Khi đó, rõ ràng Tô Cẩm Niên và Đàm Thụ ở cùng một chỗ, mà hai thiếu niên
đều ‘tuyệt sắc khuynh thành’ (ed: đẹp ơi là đẹp ấy), nhưng cô cũng chỉ
nhìn thấy Tô Cẩm Niên thôi.
Một bộ quần áo thoải mái màu trắng
nổi bật lên dáng hình thon dài của anh, da trắng như ngọc. Anh dựa vào
trên vách tường hành lang, không nói một câu nào, vẻ mặt không chút thay đổi, nhưng lại làm người khác cảm thấy khí chất thanh cao xuất trần,
giống như thần tiên trên trời lầm lỡ nơi trần gian.
Khi đó, cô nghĩ, thì ra là trên thế giới này còn có một thiếu niên đẹp trai như vậy.
Khi đó, cô nghĩ, chàng trai này, cuối cùng thì cô gái phải thật tốt đẹp thì mới có thể xứng.
Khi đó Thẩm Đường bên cạnh cô nói: "Tô Cẩm Niên, Đàm Thụ, các cậu làm gì ở
đây?" Cô giật mình lấy lại tinh thần. Lúc đó, cô nhìn thấy Tô Cẩm Niên
xoay đầu qua trước, ánh mắt khẽ lướt qua cô, không mang theo một chút
sóng dậy, chỉ gật đầu với Thẩm Đường một cái.
Tô Cẩm Niên, thì ra anh chính là Tô Cẩm Niên! Là người đã vô tình cứu cô.
Trong lúc nhất thời, cô thậm chí có một chút kích động, một chút mừng rỡ.
Ngược lại một thiếu niên tuyệt mỹ bên cạnh híp mắt mỉm cười nói, "Tới chơi."
Lúc đó cô mới dời tầm mắt khỏi người Tô Cẩm Niên, nhìn người thiếu niên
còn lại, người thiếu niên đó cũng nhìn thấy cô, nhàn nhạt hỏi một câu,
"Đây chính là chị gái lời của cậu?"
Thiếu niên đó cũng có dung
mạo tuyệt mỹ, khóe mắt còn có nốt ruồi chu sa quyến rũ, cười lên cực kỳ
giống hoa anh túc. Đẹp, thần bí, nguy hiểm.
Theo bản năng, cô
không thích anh. Không ngoài là bởi vì câu nói kia, càng bởi vì thiếu
niên kia giống Thẩm Đường, cười quá giả dối, giống như là đeo một lớp
mặt nạ. Ai biết sau lưng người nho nhã dịu dàng lại là một ác quỷ ghê
tởm đáng ghét!
Cho nên cô không thích anh tay trái không gian tay phải hạnh phúc.
Thiếu niên kia nhìn cô từ trên xuống dưới hồi lâu rồi nói với Thẩm Đường, "Dáng dấp tạm được. Thẩm Đường, không tệ."
Cô theo bản năng nhìn Tô Cẩm Niên, chỉ là Tô Cẩm Niên vẫn không có bất kỳ
biểu lộ gì. Mà Thẩm Đường giống như phát hiện thỉnh thoảng cô luôn nhìn
Tô Cẩm Niên một cái, trong lòng thoáng qua một chút tức giận, chợt cười
khẩy, "Không tệ sao? Ha ha, cũng không tệ. Đừng nhìn người nhỏ nhắn,
trái lại ngực rất lớn, quả thực cũng không tồi."
Sắc mặt cô tái
đi, không thể tin nhìn Thẩm Đường. Anh lại có thể bẻ cong sự thật, hơn
nữa còn có thể lấy thái độ chẳng biết xấu hổ như thế để bẻ cong sự thật!
Thiếu niên lúc nãy cười nói, "Ha ha, Thẩm Đường, còn biết nói đùa như vậy à.
Nếu cậu là chàng trai đã phá thân thì tất nhiên sẽ ồn ào đến toàn thế
giới đều biết."
"Không làm toàn bộ không có nghĩa là chưa làm qua."
Cô nghe Thẩm Đường cùng anh kia nói từng câu từng chữ, lòng như là hòn đá
rơi vào trong hồ nước, hít thở không thông chìm xuống đấy.
Ngay sau đó, cô có chút chóng mặt.
Lúc đó, một thiếu niên khác từ bên trong đi ra. Nhìn dáng dấp lớn tuổi hơn
mấy người khác một chút. Người đó nhìn thấy cô thì cười nói, "Ôi, Thẩm
Đường, đây chính là chị mới của cậu à, mặt trái táo, thật đáng yêu. Xin
chào, anh là Trịnh Diệu Đông, rất hân hạnh được biết em."
Cô
nghĩ, bốn thiếu niên trước mặt, ba đều cười vô cùng rực rỡ, nhưng chỉ có Trịnh Diệu Đông mới là thật sự cười chân chính thôi. Đẹp như ánh mặt
trời, giống như nụ cười của cô vậy, thân thiết, ấm áp, hoài niệm.
Cô vừa định cười đáp lại người thiếu niên tên là Trịnh Diệu Đông. Lại nghe thấy anh nói:
"Chị gì chứ, rõ ràng là ấm giường của mình thôi, thời cổ nói đấy, cô gái thông phòng ——"
"Bốp ——"