
Chó trong quân đội cũng có thức ăn tiêu chuẩn
chuyên môn, bánh bao này chỉ có thể tính đồ ăn vặt của nó, thời điểm đói bụng
thì chỉ để ăn tạm thôi.
Nghiêm Chân bẻ ra một miếng nhỏ, đưa đến bên
miệng của nó. Chú chó tất nhiên thực không thích ứng với phương thức cho ăn như
cho đứa nít ranh ăn cơm này của cô, nhưng mỹ thực ở ngay trước mặt, vẫn ngửi ngửi
rồi ăn lấy.
Nghiêm Chân thật vui vẻ nhìn Cố Hoài Việt, anh
nhẹ nhàng vuốt bộ lông óng ả của Uy Phong và nói, "Cho nó ăn đồ ăn là bước
đầu tiên để tiểu động vật loại này phục tùng, cũng là bước quan trọng nhất."
Nói xong anh còn cười cười, "Nhưng giống đại gia hỏa này, cũng không phải
ai cũng có thể cho nó ăn đâu."
Chó ở trong quân đội cũng không giống với chó
thường ở ngoài nha, treo trên người cái từ
‘quân’ liền giống như xương cốt trong người là của bộ đội vậy.
Nhưng trong đầu của Nghiêm Chân bỗng nhiên
theo bản năng lặp lại mấy chữ: cho nó ăn…
囧.
Hôm nay không phải ở quân khu này mở đại hội,
chỉ là cùng nhau ngồi ăn cơm một bữa. Không, tiêu chuẩn này còn cao hơn ăn liên
hoan xa rất xa, khó trách đội trưởng Bàng Khải Bàng muốn giáo huấn Triệu Văn
Giang.
Chuyện tiếc nuối duy nhất là trên bàn này
không có rượu, ngay cả chai bia cũng không có! Đây là việc mà Triệu Văn Giang
đã nói trước với đội trưởng của đội bếp núc, bởi vì thân thể của Bàng Khải không
tốt cho nên đêm nay ăn liên hoan không uống rượu. Tuy rằng các anh em ở đây cảm
thấy vô cùng hưng chí, nhưng cũng phải nhịn.
Nhưng Bàng Khải nhìn thấy bàn ăn liền nở nụ cười,
đẩy đẩy Triệu Văn Giang nói, "Tiểu tử cậu, dù sao hôm nay thức ăn cũng đã
tiêu phí rồi còn gì, mấy bình rượu thế còn luyến tiếc sao?"
Triệu Văn Giang đứng lên, cung kính làm quân lễ,
"Báo cáo thủ trưởng, đêm nay ăn liên hoan không uống rượu, không được uống
rượu mà chỉ được uống nước lọc!"
Nói xong, một hạt đậu phộng bắn trúng đầu của
hắn.
Bàng Khải tức giận, "Đi, lấy rượu!"
Triệu Văn Giang lại không sợ chết nói, "Muốn
uống rượu cũng được, các chiến sĩ chúng tôi đây thương lượng một chút, đội trưởng
anh hát một bài liền dâng bình rượu cho anh uống!"
Hắc, Bàng Khải nhất thời trượt khỏi ghế. Đám
tiểu tử này, còn cất giấu rượu không đem lên uống, anh cũng đã nhiều lần ở đây
noi này luôn được uống rượu mà.
Anh suy nghĩ một lúc, Bàng đội trưởng đẩy đẩy
Cố Hoài Việt, "Cậu đi."
Cố tham mưu trưởng bình tĩnh đáp, "Tôi
không uống rượu."
"Vậy cậu cũng phải hát." Bàng Khải
nói, "Tôi sẽ hát bài hát mà cậu hay hát đấy."
Bài hát mà anh ấy hay hát? Nghiêm Chân nhất thời
thập phần tò mò.
Việc này là có điển cố, thời điểm khi Cố tham
mưu trưởng vẫn là một người lính trinh sát có quân hàm thấp, luôn ẩn núp chờ
phân phó thì có đoàn văn công được phái đến đồn biên phòng này để biểu diễn văn
nghệ với mục đích … phát huy tinh thần thăm hỏi.
Nói là phát huy tinh thần thăm hỏi nhưng những
người trong tổ văn nghệ này căn bản sẽ không thể diễn liên tục trong 3 tiếng của
bữa tiệc tối được, còn phải từ trong đoàn biên phòng bắt thăm vài chiễn sĩ lên
tham gia cho đủ số lượng. Đội trưởng vung tay lên, mỗi tiểu đội đều phải chọn
ra hai người. Mà Cố tham mưu trưởng của tổ trinh sát là một trong hai người bắt
trúng, người còn lại là Liên trưởng, liên trưởng là xung phong nhận việc mà đi
lên. Mà người kia là Cố Hoài Việt, tại sao phải đi lên… chính là —— bắt thăm.
Xét thấy Cố tham mưu trưởng trầm thấp im lặng,
lãnh đạo của đoàn văn công an bài cho anh là giọng nam đơn ca, còn dặn anh phải
hát cho tốt, bởi vì buổi diễn này có thủ trưởng làm khán giả.
Trường hợp này đúng là khả năng chết rất lớn.
Tất cả mọi người đều khuyến khích anh, đều
tích cực đề cử ca khúc cho anh.
Nhìn đến một loạt ca khúc trên danh sách, Cố
Hoài Việt đầu tiên là nhướng mày, "Sao cái nảo cũng đều tục tằng như vậy
chứ." Cái gì tình yêu chứ, từ ngữ ý nghĩa thế này có thể hát trong buổi tiệc
này được sao?
Cuối cùng vẫn là liên trưởng ra mặt, cống hiến
ca khúc mang đậm sắc quê hương —— dân ca thảo nguyên.
Đêm đó diễn xuất thực thành công, đội trưởng
cùng đi với lãnh đạo cùng nhau làm khán giả xem diễn xuất của đoàn văn công. Đợi
cho Cố Hoài Việt hát xong rồi, đội trưởng quay đầu đến hỏi thủ trưởng cảm giác
như thế nào.
Thủ trưởng gật gật đầu, nói một câu làm cho đội
trưởng khó quên, "Rất hay, đúng là rất hay. Nhưng đây là chiến sĩ bị lừa rồi
sao, sao lại đi hát bài hát của thảo nguyên thế này chứ?”
Bàng Khải kể lại sinh động như thật, Nghiêm
Chân nghe xong cũng nhịn không được cười lên một tiếng.
Cái này tốt lắm, các chiến sĩ đem ánh mắt nhắm
ngay Cố Hoài Việt, còn gọi thêm "Chị dâu cùng nhau hát đi!"
Nghiêm Chân chịu không được sự nhiệt tình của
các chiến sĩ, nhìn về phía Cố Hoài Việt
Vẻ mặt của anh vẫn thật nhu hòa, đây là một loại
đắm chìm trong ký ức cũ mới có thể xuất hiện cảm giác nhu hòa như thế, thậm chí
còn mang theo một chút dung túng. Anh quay đầu đi đến, nhìn cô rồi cầm tay của
cô và nói, "Em hát được không?"
Cô còn có thể nói không sao?
Bài hát được yêu cầu dưới sự hò reo của các
chiến sĩ là “Yêu thươ