
ậu vừa dứt lời thì thấy người đàn ông trước mặt
này quyết đoán mà quay đầu lại, nói với người đầu kia điện thoại, “Có thể liên
hệ được với cô ấy không?”
“Không thể liên hệ được. Nhưng thủ trưởng cũng
đừng có gấp, Lâm Tri ủy đã bắt đầu tổ chức đội ngũ cứu viện. Tôi cũng chuẩn bị
tìm chiếc xe đi qua…”
“Không cần.”
Hai chữ ngắn gọn, cắt đứt câu chuyện. Lý cán sự
còn chưa kịp phản ứng, “Sao?”
“Tôi đi qua.”
Ba chữ này lại càng ngắn gọn, sau đó bỏ lại là
thanh âm đô đô dồn dập.
Mặc dù đã nghe nói Lâm Tri ủy đã bắt đầu tổ chức
đội cứu viện, nhưng những chiếc xe bị tuyết vùi lấp vẫn là thấy không ít. Nhìn
đoàn xe trước sau bị kẹt trong tuyết này, Nghiêm Chân lấy lại tinh thần, vùi
mình trong chiếc áo khoác lớn. Cô tỉnh lại là ở trong vùng trời đầy tuyết này,
hoảng hốt trong chốc lát mới nhớ tới chuyện gì đã xảy ra. Hơn hai tiếng trước,
bọn họ lên xe từ Gia Lê trở về Na Khúc, thời điểm qua Lâm Tri thì bất hạnh gặp
phải trận tuyết lở này, liền bị vùi ở nơi này, tính đến nay cũng đã hơn nửa giờ
rồi. Xe bị vùi ở nhiệt độ -30 độ trong vùng tuyết, phía dưới xe là lớp tuyết đọng
rất dày, trên đỉnh xe cũng bao trùm một lớp tuyết đọng thật dày. Nơi này là khu
vực tuyết lở nên không thể đi qua, toàn bộ xe con không đến mức bị áp bách đến
suy sụp.
Nghiêm Chân ngồi ở sau cùng, cô không biết người
khác như thế nào, cô mơ hồ có thể nghe thấy tiếng la của người lái xe. Bởi vì
có người có ý đồ mở cửa sổ chạy ra ngoài, hậu quả chính là việc tuyết có thể
tràn vào trong xe, mọi người trong xe có thể bị chôn cùng ở trong này. Dần dần
còn nổi lên tiếng cãi vã, Nghiêm Chân lắc đầu, trốn vào trong chiếc áo khoác lớn,
không muốn nghe gì nữa.
Đi ra không được, cho dù có mở cửa sổ thì ra
cũng không được, còn không bằng thừa dịp tuyết đọng không làm sụp xe mà khôi phục
thể lực, chờ cho đến khi cần đến việc trốn chạy giữ mạng sống còn dùng. Nghĩ đến
đây khóe miệng của cô hiện lên nụ cười, cô không khỏi bội phục chính mình, như
thế này mà còn có thể cười được.
“Chị,
chị không cảm giác thấy lạnh sao? Như thế nào mà chị còn cười được thế?” Bên cạnh
có một giọng nói non nớt của một cô bé vang lên khiến cho Nghiêm chân hơi kinh
ngạc mà nhìn lại. Khi cô nhìn thấy một đôi con ngươi trong suốt sáng ngời màu
đen thì cô mới biết được tiếng kêu chị kia chính là kêu mình.
Đây là một cô bé nhỏ 10 tuổi đang bất mãn, đi
theo người thân đến Tây Tạng du lịch, trên đường lại gặp phải trận tuyết lở
này. Cô bé vốn là ngồi vị trí nơi cửa sổ để dựa vào đó, nhưng chính là cửa sổ
kia bị tuyết làm cho hư đi nên cô bé mới đụng đến người của Nghiêm Chân.
Nghiêm Chân dừng ánh mắt trên người cô bé, sau
đó mở rộng áo khoác ngoài của mình, đem cô bé kéo vào lòng rồi dùng áo khoác
ngoài bao lấy cô bé. Cô nhìn thấy cái áo khoác rộng này lại có chút hoảng hốt,
đây là trước khi xuất phát anh bỏ vào trong balo cho cô, cô không phải là thích
nhưng chung quy lại vẫn là không có lấy ra nữa.
Anh nói rằng, “Đừng nhìn cái áo khoác quân đội
này khó coi như vậy nhưng ở Tây Tạng dùng cái này giữ ấm rất tốt.”
Anh ở Tây Tạng làm quân nhân vài năm nên anh
biết, vì thế cô cũng không hề bướng bỉnh lấy ra nữa, bây giờ quả thực là đã
phát huy công dụng rồi.
Phục hồi tinh thần lại, cô đối với cô bé nhỏ
trong lòng mỉm cười, có lẽ vì đã làm cô giáo tiểu học nên Nghiêm Chân đối đãi với
đứa nhỏ luôn ôn hòa hơn một chút, “Em có cái gì tốt đẹp muốn nhớ lại không?” Cô
hỏi, có chút lắc dầu vì đã mở miệng hỏi không đúng rồi.
Cô bé kia lập tức sửng sốt, đôi mắt to đảo
quanh một hồi rồi mới giòn giã nói rằng, “Có ạ.”
“Chị cũng có.” Cô lại nói, “Vừa mới rồi chị cười
là vì chị nghĩ đến đến những điều tốt đẹp đó. Nghĩ đến những điều đó thì chị sẽ
không lạnh nữa.”
“Hả?” Cô bé rõ ràng là không hiểu.
Cô hẹ nhàng xoa đầu cô bé rồi nói, “Bởi vì từng
có người nói cho chị biết, một người có rất nhiều hồi ức đẹp của chính mình, chỉ
có khi lâm vào hoàn cảnh nào đó mà nhớ lại những điều đó mới có thể cảm đã lâu
không có sự ấm áp.”
Câu nói kia là anh nói, anh ở Tây Tạng làm
quân nhân vài năm sau đó liền vào bộ đội – đại đội đặc chủng, không biết khi
nào làm nhiệm vụ thì sẽ gặp nguy hiểm, thời khắc cửu tử nhất sinh cũng đã trải
qua nhiều lần. Anh nói anh từng vì một mục tiêu ẩn núp mà ở trong tuyết tận hai
ngày, ở trong thời tiết đông lạnh như vậy đôi chân cũng đã mất đi tri giác
nhưng vẫn ghìm gọng súng.
Đại đội trưởng của anh liền nói cho anh biết,
những thời điểm khác đừng kéo căng bản thân như sợi dây cung vậy, thoải mái nghỉ
ngơi một chút, hãy nghĩ lại chuyện làm cậu vui mừng ấy.
Anh liền suy nghĩ, tưởng cái gì chứ. Vì thế
anh liền nhớ lại những hồi ức của mình, một lúc sau liền quên đi cái lạnh.
Cô bé nháy mắt mấy lần, như là có phần hiểu
cũng có phần không hiểu, “Vậy chị có hồi ức nào tốt đẹp để nhớ lại không?”
Cô nhắm mắt lại, tựa người vào trên ghế.
Hồi ức sao?
Cô hẳn là có rất nhiều nhiều rất nhiều, nhưng
là hồi ức của cô lại ít như vậy.
Giống như là một giấc mơ vậy, trong mơ cô thấy
chính mình đang cố gắng nhớ lại từng cảnh t