
cho cô khó xử mà thôi, mặc dù hiện tại đã hỏi ra nhưng trong
lòng anh cũng không có nắm chắc.
“Đợi khoảng hai tuần nữa được không?” Cô rút
cuộc mở miệng, “Đợi khoảng 2 tuần nữa, em nhất định trở về.”
Cố Hoài Việt nghe được đáp án của cô thì cảm
giác cũng rất phức tạp, có điểm cao hứng, bởi vì cô đồng ý nói cho anh ngày về,
nhưng có điểm mất mát bởi vì cô còn cần thời gian. Nhưng dù vậy anh cũng không
nhẫn tâm mà thúc giục cô, trầm mặc hồi lâu, trầm giọng nói với cô, “Được, anh
chờ em.”
Thời gian 2 tuần cũng không dài lắm, đối với
người thường xuyên ở trên sân huấn luyện nắm lấy cây gậy mà chỉ huy các chiến
sĩ mà nói thậm chí chỉ là lướt qua. Chỉ chớp mắt, cuộc khảo hạch hàng năm ở
trong sư đoàn A đã tới.
Trong kỳ khảo hạch, Cố Hoài Việt một mình một
người dựng một xe đi theo sau đoàn xe bọc thép. Trang bị trong đoàn xe đều là
dùng cho những người lính sắp tham gia khảo hạch, trên đường đi tới đã gặp được
vài sự cố do kẻ địch tập kích, mai phục và gây rối, cán bộ nhóm biết rõ đây là
là một phần của khảo hạch, tuy khó chịu nhưng cũng chỉ có thể làm theo mệnh lệnh
, ở thời điểm ngắm súng bắn vẫn phải duy trì cảnh giới, gặp được kẻ thù thì không
chút khách khí mà nã súng.
Cố Hoài Việt chính là thờ ơ lạnh nhạt nhìn tất
cả, nói vọng vào trong bộ đàm “Đây không phải khảo hạch, đây chính là thực chiến.”
Giọng nói oán giận, mắt điếc tai ngơ, một chân giậm ga, đem xe nhanh chóng đi một
bên đoàn xe bọc thép này, hoàn toàn quên mất phía sau còn có một chiếc xe nhỏ
lén lút phía sau.
Khi tới địa điểm chỉ định cho khảo hạch, đã có
đại đội bắt đầu khảo hạch thực bắn với những người có tên trong danh sách tham
gia khảo hạch. Cố Hoài Việt đứng ở trên cao, dùng kính viễn vọng quan sát tình
trạng bắn súng của mỗi người, tay đôi lúc buông lỏng, kính viễn vọng đã bị người
bên cạnh đoạt mất.
Anh quay đầu lại, nhìn người không nên xuất hiện
trong lần khảo hoạch này của sư đoàn A mà mị mắt lại.
Mà Thẩm đại tá Thẩm Mạnh Xuyên vẫn là vẻ mặt
nhàn nhã giơ kính viễn vọng lên, nhìn qua ống kính đem bốn phía đánh giá một
vòng, “Thời gian khảo hạch: Không biết, binh lính tùy thời đợi lệnh, khẩn cấp tập
hợp chỉ cần có tiếng còi báo động thì lập tức lên đường. Địa điểm khảo hạch:
Không biết, tất cả có làm cho kẻ địch đưa cậu vào vùng chết nên cậu nên suy
nghĩ một chút. Danh sách trúng tuyển khảo hạch: Không biết, tất cả có thể đem kẻ
địch đánh trở về hang ổ của bọn chúng thì danh sách trúng tuyển khảo hạch nằm ở
trong đó.”
Cố Hoài Việt chắp tay sau lưng, thản nhiên
nói, “Như thế nào, có ý kiến?”
“Sao có thể chứ?” Thẩm Mạnh Xuyên cười hì hì,
đem kính viễn vọng trả lại cho anh, “Nhưng cậu làm như vậy, không sợ có người
bên trong sư đoàn mắng cậu sao?”
“Cái này gọi là khảo nghiệm chuẩn bị ý thức
chiến đấu.”
Thẩm Mạnh Xuyên nghe xong thì cười mấy tiếng,
“Phỏng chừng cậu không nỡ để người kia đi nhưng hiện tại là hối hận đứt ruột
gan rồi chứ gì. Cậu cũng đừng đem mình nói thành cao thượng như vậy, đây không
phải là trong lòng cậu không thoải mái nhưng lại không có chỗ phát tiết sao? Vì
anh em nên tôi thay cậu nói vậy.”
Thẩm Mạnh Xuyên nói xong, rốt cuộc đổi lấy đôi
mắt nhìn chằm chằm của Cố Hoài Việt. Ánh mắt nhìn gắt gao như muốn chẻ đôi người
kia, nhưng sau đó anh lại không đáp lại mà đi lấy nước uống, lại thuận tay ném
cho Thẩm Mạnh Xuyên một chai.
Uống được mấy ngụm nước, Thẩm Mạnh Xuyên lại
nhìn Cố Hoài Việt mà hỏi, “Ai chà, cậu thực sự là ở chỗ này chờ vợ cậu trở về đấy
à?”
Cố Hoài Việt đang uống nước cũng dừng lại, vừa
dùng ống tay áo xoa xoa khóe miệng vừa nói, “Bằng không làm sao bây giờ?”
Thẩm Mạnh
Xuyên lập tức bày ra bộ dáng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Thật
không biết cậu làm cách nào mà có thể lừa cưới được cô vợ này tới tay thế hả,
EQ của cậu là số âm thật rồi.”
Cố Hoài Việt liếc nhìn cậu ta một cái, “Thuận
tay chọn hoa quả khô.”
Không ngờ như thế, người này là ngại anh nói
nhiều lời vô nghĩa chứ gì, Thẩm Mạnh Xuyên tức giận nhưng lại uống một ngụm nước rồi mới lớn giọng, “Cố tham mưu
trưởng, một người đàn ông ở thời điểm nên chủ động thì sẽ chủ động. Ẩn núp lâu
ngày cũng cần phải ra ngoài chứ, bằng không không phải là công không sao.” Nói
xong nhìn Cố Hoài Việt, “Thế nào?”
Cố Hoài Việt nghe vậy cũng không nói chuyện,
xem như là tự hỏi chính mình.
Thẩm Mạnh Xuyên cảm thấy vui mừng, xem ra người
này còn chưa tới mức “gỗ mục không thể chạm khắc” được nữa. Vỗ vỗ vai của anh,
Thẩm đại tá cũng nhanh rời đi.
Thời gian hai tuần cũng qua nhanh, đối với một
cô giáo mỗi ngày đứng ở trên bục giảng mà giảng bài thì hai tuần đứng lớp cũng
đã đủ cho cổ họng của cô đau nhức, khàn giọng đến nói không được. Chấm dứt
chương trình học của một ngày, trở lại ký túc xá uống một ngụm nước, Nghiêm
Chân nhận được tin tức tốt của Hứa chủ nhiệm, một đội giáo viên mới tới đã
thích ứng được với thời tiết ở Gia Lê, cuối tuần này là có thể lên đây, mà
Nghiêm Chân chỉ là giáo viên dạy thay nên cũng có thể thu dọn mọi thứ, chuẩn bị
về nhà.
Về nhà!
Từ này làm cho cô sửng s