
ốt một chút, đến khi
phản ứng lại được thì khoác thêm chiếc áo khoác rồi đi ra ngoài trong sự kích động,
một đường đi thẳng đến phòng làm việc, cô gọi điện thoại về nhà. Nhưng là thời
điểm cách phòng làm việc chỉ còn vài bước chân thì Nghiêm Chân lại dừng lại,
nghĩ một chút rồi lại quay người trở về. Điều này làm cho người đi sau cô là Hứa
chủ nhiệm cũng cảm thấy lạ.
“Sao lại đi trở về rồi?”
“Tôi không gọi nữa.”
“Sao lại không gọi nữa.”
Nghiêm Chân cười cười, không nói chuyện, hai
gò má bởi vì đi nhanh trong gió tuyết mà đỏ lên. Cũng không có nguyên nhân gì đặc
biệt, nói ra sợ cũng làm cho người ta chê cười, cô chỉ là có chút tò mò, cô đột
nhiên xuất hiện trước mặt anh như vậy thì anh sẽ có biểu tình gì đây.
Mấy ngày nay, thời tiết ở Gia Lê có thể nói là
ôn hòa nhất từ đầu mùa đông cho tới nay. Nghiêm Chân chọn một ngày ấm áp nhất,
ngồi ở trên một chiếc xe từ huyện Gia Lê quay về Na Khúc. Ánh mặt trời ấm áp
chiếu thẳng vào, đến cao nguyên lâu như vậy, lần đầu tiên cảm giác được nơi này
lại đẹp như vậy. Vỗ vỗ vào áo khoác, nghe lái xe bấm còi mở đường, Nghiêm Chân
chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Cô cách nhà, càng ngày càng gần.
………………
Cùng lúc đó, ở thành phố B trong sư đoàn A
cũng vang lên còi hiệu. Tiếng còi hiệu này là vì tân bình mà vang lên, hôm nay
là ngày đầu tiên bọn họ nhập ngũ, kiếp sống quân lữ của bọn họ chính thức bắt đầu
từ tiếng còi này.
Bất đồng với sự sôi trào trên sân huấn luyện, mấy
ngôi nhà trong sự bộ là một mảnh yên tĩnh, Cố Hoài Việt cầm mũ đi từ trên lầu
xuống, khi đi qua cái gương phản chiếu quân dung của mình thì dừng lại.
Anh đứng ở nơi đó nhìn chính mình trong gương,
quân trang màu xanh chỉnh tề, chỗ cổ áo có một chiếc nơ nhìn qua lóe sáng rất đẹp,
còn có quân hàm ở trên vai. Anh đem mũ đội lên một cách chỉnh tề, lại đưa tay sửa
lại quân hàm không ngay ngắn ở trên vai.
Nhìn qua, rốt cuộc rất hoàn mỹ.
Nhìn quân hàm không ngay ngắn kia, anh không
khỏi nhớ tới khi đang còn là tân binh đứng ở trên sân huấn luyện mở to hai mắt,
hoặc là ngây thơ hoặc là chờ mong được nghe đội trưởng phát biểu. Khi bọn họ được
phát quân trang thì quân hàm kia còn chưa có, chỉ hai tháng sau khi bọn họ thuận
lợi thông qua khảo hạch lần đầu tiên thì mới có tư cách đeo quân hàm trên vai
như vậy, ý nghĩa là chính thức trở thành một người quân nhân chân chính.
Không đúng, mặc dù đã có quân hàm nhưng bọn họ
còn có rất nhiều con đường phải đi. Khi đi ở trên con đường này, sẽ mất đi vài
thứ nhưng đồng thời cũng được lại một vài thứ.
Tựa như chính anh vậy, đi đến bây giờ anh đã
không nhớ rõ chính mình buông tha cho cái gì, có lẽ là nhiều lắm. Anh chỉ nhớ
rõ, chính mình muốn kiên trì, cái gì tốt đến với anh như vậy cũng đủ rồi. cái
kia… mới là trân quý nhất.
Phục hồi lại tinh thần, Cố Hoài Việt xoay người đi ra ngoài.
Một chiếc xe Jeep dừng ở bên ngoài căn nhà của
sư bộ, lái xe phỏng chừng là vừa từ dưới điều lên, chưa lái xe cho thủ trưởng
bao giờ, cầm chìa khóa xe lo sợ bất an, đứng ở cửa xe mà chờ.
Cố Hoài Việt nhìn cậu ta một cái rồi hỏi, “Cậu
có thể chạy xe đến Tây Tạng không?”
Người lính trẻ lập tức sợ hãi lắc lắc đầu.
Cố Hoài Việt cười cười, bước lên xe, “Đưa tôi
đi sân bay đi.”
Lái xe cũng vội vàng lên xe, ra khỏi nơi đóng
quân không được vài bước thì xe bỗng nhiên thắng gấp.
Cố Hoài Việt nhăn mặt, nhíu mày, “Sao lại thế
này?”
Người lái xe cũng ái ngại mà quay đầu lại,
“Tham mưu trưởng, có người chặn trước xe.”
Là lính canh gác, nhìn qua cửa kính xe hướng
anh làm một cái quân lễ, “Tham mưu trưởng, có điện thoại quân tuyến, nhân viên
thông tin nói anh tới cổng nhận điện thoại.”
Cố Hoài Việt nhíu mày, “Điện thoại sao lại
chuyển tới cổng vậy?”
Lính gác nghiêm mặt nói, “Là từ địa khu Na
Khúc gọi tới, nói có vẻ khẩn cấp, nhân viên thông tin nói là xe của thủ trưởng
vừa đi ra ngoài nên chuyển tới đây.”
Địa khu
Na Khúc?
Cố Hoài Việt vừa nghe nhắc tới địa danh này,
nhanh chóng đi về phía cổng nhận điện thoại, người đầu kia đúng là Lý cán sự.
“Có việc gì sao?”
Giọng nói có chút gấp gáp, lại còn bị gió làm
cho đứt quãng, “Tôi hôm nay đi tới trường học gặp cô giáo Nghiêm, đồng nghiệp
nói buổi sáng hôm nay cô ấy mới ngồi xe trở lại Na Khúc rồi.”
Cố Hoài Việt không khống chế được mà hỏi ngược
trở lại, “Cô ấy đã trở lại?”
Lý cán sự lên tiếng, cũng không chờ cho Cố
Hoài Việt kịp vui sướng, một câu của anh ta đã hắt thẳng bát nước lạnh lên mặt
anh, “Nhưng trước khi tôi gọi điện thoại cho anh thì đã có tin tức tới, nói rằng
địa Khu Lâm Tri hôm nay đã xảy ra tuyết lở, nghe nói chiếc xe kia đã đi qua Lâm
Tri, tính thời gian thì vừa lúc mới bắt đầu xảy ra tình trạng tuyết lở…”
Cố Hoài Việt giật mình một chút, tay nắm ống
nghe ngày càng gấp, càng ngày càng dùng sức, dùng sức đến nỗi lính gác chờ ở một
bên không thể không mở miệng mà nhắc nhở anh,”Tham mưu trưởng…”
Anh lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn lính gác,
dưới cái nhìn chăm chú của anh thì giọng nói của người lính gác ngày càng nhỏ,
“Điện thoại… bị thủ trưởng nắm chặt đến sắp hỏng rồi.”
C