
.
Tưởng
Di yên lặng chờ đợi, nhưng cuối cùng nghe thế cũng chỉ nói một câu như vậy,
"Cảm ơn dì đã nói cho cháu biết những điều đó." Chân tướng làm cho Nghiêm Chân có chút hoảng hốt.
Mới trước đây, khi nhìn chưa thấy ảnh chụp thì
Nghiêm Chân cứ đoán rằng mẹ của mình còn sống trên đời hay không, khi nhìn thấy
ảnh chụp rồi thì cô lại nghĩ rằng người trên ảnh chụp là mẹ của mình, điều duy
nhất không ngờ là cô được ba cô nhận nuôi.
Ba mẹ thân sinh của cô …những người gắn bó làm
bạn 10 năm với vùng cao nguyên vực sâu lại được an táng cùng nhau hơn hai mươi
năm qua, là những người mà cô chưa bao giờ gặp, làm cho cô cảm thấy kỳ lạ một
cách khó tưởng tượng được.
Đối với Tưởng Di, Nghiêm Chân không hiểu nên lấy
thái độ gì mà đối đãi với bà ấy.
Còn có.. Cố Hoài Việt. Nghĩ đến đây mí mắt
Nghiêm Chân bỗng nhiên nhảy dựng lên, cô phục hồi tinh thần lại, thấy lão
quân y cùng Cố lão gia đi vào phòng bệnh.
Lão quân y hòa ái nhìn cô, “Hoài Việt đâu?”
“Người trong sư đoàn tới tìm anh ấy nói chút
chuyện, anh ấy sẽ trở lại ngay ạ.”
Lão quân y cười với Cố lão gia, “Chờ phẫu thuật
xong rồi trở về thì ông nên bồi bổ tốt cho đứa con dâu này của ông, tôi thấy sắc
mặt của cô ấy so với Hoài Việt còn kém hơn.”
Cố lão gia nhìn Nghiêm Chân gật gật đầu, “Có
nghe thấy không, đây là mệnh lệnh của bác sĩ, so với cách nói chuyện của ba còn
có thể dùng được hơn.”
Nghiêm Chân mỉm cười, cúi đầu vuốt tóc ra sau
tai.
Nói được một nửa thì Cố Hoài Việt trở về, bị
lão quân y bắt được thì lại bắt đầu giáo dục một chút, “Lão Cố này, lão Nhị nhà
ông không có giác ngộ của một bệnh nhân gì cả, ngày mai lên bàn phẫu thuật rồi
mà còn vội vàng công việc tiền tuyến rồi.”
Cố lão gia lúc này tỏ thái độ,”Tôi đem nó giao
cho ông, ông muốn giáo huấn nó như thế nào thì cứ giáo huấn, tôi không nhúng
tay vào đâu.”
Cố Hoài Việt đối với việc bị hai người già này
kẻ xướng người họa thì rất bất đắc dĩ, chỉ có thể quay đầu nhìn Nghiêm Chân cười
cười.
Hôm sau sẽ làm phẫu thuật nên bác sĩ dặn buổi
tối nhất định phải nghỉ ngơi sớm, bởi vì trời vừa sáng thì đã phải dậy chuẩn bị.
Cũng không phải là làm cuộc phẫu thuật khó
khăn gì, nhưng liên tục trong thời gian dài công việc có vẻ rườm rà. Cố tham
mưu trưởng cảm thấy còn có thể chịu được, bởi vì phẫu thuật làm xong vài ngày
là có thể dẹp đường hồi phủ rồi, đây là kết quả mà anh với lão quân y cò kè mặc
cả nửa ngày mới quyết định được.
Cố Hoài Việt ngồi ở cuối giường, nhìn Đồ Hiểu
đứng cách đó không xa đang trao đổi một số điều cần chú ý đối với Nghiêm Chân,
khóe miệng không khỏi nhếch lên. Đợi trong chốc lát, thấy hai người còn đứng ở
đó nói, anh liền nhịn không được mà lên tiếng đuổi người. Đồ Hiểu nhịn không được
mà nhe răng nhếch miệng, mà Nghiêm Chân thì trừng mắt liếc nhìn anh một cái,
“Anh làm sao vậy, em còn có việc muốn hỏi.”
“Gấp cái gì chứ, chờ làm phẫu thuật xong cũng
không muộn mà.” Cố tham mưu trưởng rất lo lắng, suy nghĩ một chút về khoảng thời
gian dưỡng bệnh đầy gian nan này, Cố Hoài Việt nhịn không được thở dài, “Rốt cuộc
vẫn phải nhẫn nhịn đến cùng, anh có điểm nhớ tên tiểu quỷ Cố Gia Minh kia rồi.”
Nhắc tới tiểu gia hỏa kia, Nghiêm Chân bất
giác lộ ra nụ cười, “Gia Minh cũng nhất định là rất nhớ anh.”
“Khó nói lắm.”
“Sao ạ?”
Cố Hoài Việt nằm thẳng rồi nhìn cô, cười cười
nói, “Nói không chừng thằng nhóc đó còn nhớ em hơn. Tiểu quỷ đó, có mẹ liền
quên ba.”
Nghiêm Chân bị những lời nói này của anh làm
cho nghẹn, cô ngồi xuống giường ở bên cạnh anh, cười hỏi, “Anh đây là đang ghen
tỵ với con đấy à?”
Cười đến đắc ý như vậy, Cố Hoài Việt nhịn
không được đưa tay kéo cô, ôm vào trong lòng, “Hình như… là có một chút.”
“Vậy anh sau này phải ở bên thằng bé nhiều hơn
một chút.”
“Được, về sau sẽ có nhiều thời gian hơn.” Anh
nói xong, nhìn cô có chút khó hiểu thì lại mỉm cười, “Chờ cấp trên chính thức
bàn công việc với anh thì anh sẽ nói cho em biết.”
“Vậy hiện tại thì sao?” Cô liếc nhìn anh một
cái.
“Hiện tại phải giữ bí mật chứ.” Nếu nhận công
việc này thì anh phỏng chức sẽ mang quân hàm của một văn chức rồi, giáo viên đại
học quốc phòng cũng không phải dễ làm.
Bộ dạng nghiêm trang này của Cố Hoài Việt làm
cho Nghiêm Chân nhìn mà muốn cắn anh một cái, nhưng nghĩ lại thì lại thôi. Bỗng
nhiên “ba” một tiếng, đèn bị tắt, bả vai Nghiêm Chân lập tức bị ôm lấy, “Được rồi,
đã đến giờ tắt đèn. Đi ngủ thôi.”
“Chờ một chút, em còn có việc chưa có làm xong
đâu.” Nghiêm Chân giãy dụa.
Anh ôm lấy hông cô, đặt cô ở bên người anh
không chút sứt mẻ.
“Cố Hoài Việt.”
Bắt đầu đùa giỡn với người vô lại nào đó thì
cô cảm thấy đối với anh một chút biện pháp đều không có, nhìn anh trầm tĩnh nằm
xuống ngủ mà khóe môi còn nhếch lên khiến cô tức nhưng không đứng dậy được. Giằng
co vài giây, Nghiêm Chân vẫn đành phải đầu hàng mà nằm trong lòng anh.
Mà người trên đỉnh đầu cô lúc này mở mắt, nhìn
tiểu bạch thỏ nhu thuận mà nằm ngoan ngoãn trong lòng thì khẽ cười.
“Anh cười cái gì?” Nghiêm Chân rầu rĩ hỏi.
Cố Hoài Việt ho nhẹ hai tiếng rồi nói, “Án
binh b