XtGem Forum catalog
Quân Hôn Bí Mật

Quân Hôn Bí Mật

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324613

Bình chọn: 9.00/10/461 lượt.

mới chậm chạp nói ra ba chữ, "Dì không

phải."

Khi nghe được đáp án thì trong nháy mắt ánh mắt

của Nghiêm Chân trống rỗng, cô đứng bật dậy, dùng giọng khàn khàn hỏi, "Vậy

ba cháu vì sao lưu lại ảnh chụp của dì? Mẹ ruột của cháu là ai? Bà ấy hiện tại

đang ở nơi nào?"

"Nghiêm Chân..." Tưởng Di kinh hoảng

nhìn cô đang không thể khống chế được cảm xúc.

"Xin dì hãy nói cho cháu biết."

Bị liên tiếp những vấn đề của cô làm cho bà

không có đường lui, ánh mắt của Tưởng Di gắt gao nhíu lại, giọng nói có chút

khàn đi, "Cô ấy qua đời rồi."

Chỉ mấy chữ nhưng làm cho Nghiêm Chân như người

ở trong mộng vậy. Đáp án này đối với cô mà nói quả thật là đáp án dễ dàng nghĩ

đến nhất, nhưng Nghiêm Chân vẫn như ở trong mộng, ngồi ở chỗ kia bất động thật

lâu.

Tưởng Di có chút bối rối uống một ngụm trà,

"Kỳ thật dì chưa bao giờ muốn nhớ lại thời gian đó nữa, cho dù bà nội

không đề cập tới thì dì cũng sẽ không tùy ý ở trước mặt cháu mà nhắc tới chuyện

này. Dì đã từng nghĩ đến nói cho cháu biết nhưng sau lại nghĩ đến ba của cháu

vì sao không muốn nói cho cháu. Ông ấy là muốn cho cháu vô ưu vô lo mà lớn lên,

rồi lại chờ cháu trưởng thành, đến khi có thể gách vác được chân tướng sự việc

thì mới nói cho cháu biết."

Ánh mắt của Nghiêm Chân vẫn chớp, như là đang

nghe.

"Nghiêm Chân, bà nội sỡ dĩ không muốn để

cho dì nói cho cháu là vì lo lắng cho cháu." Tưởng Di nhìn cô một lát, như

đang suy nghĩ làm thế nào để nói cho cô biết, ngữ khí cũng cực kỳ thong thả,

"Bởi vì, Lão Nghiêm... ông ấy cũng không phải là ba ruột của cháu."

Nghiêm Chân ngẩn ra, giống như là không nghe

thấy, "Dì nói cái gì?"

"Dì nói lão Nghiêm... ông ấy cũng không

phải là ba ruột của cháu." Tưởng Di nặng nề lặp lại một lần nữa.

Trong nhất thời, từ tận đáy lòng Nghiêm Chân cảm

thấy mình như hít phải một hơi khí lạnh, chống cạnh bàn mà đứng lên, ánh mắt gắt

gao nhìn chằm chằm Tưởng Di, cơ hồ là từ kẽ răng mà nói ra được mấy từ,

"Làm sao có thể."

Cô nghĩ như vậy có thể dọa lui được bà ta,

nhưng Tưởng Di lại không phản bác, vẫn như trước nhìn vào cô, giống như là trần

thuật lại một chuyện bình thường mà thôi. Ngược lại người bị dọa cho đầu óc

choáng váng là cô, tay chống lên bàn hơi có chút run run.

"Nhưng theo cháu nhớ thì ông ấy luôn ở

bên cạnh cháu, đối đãi với cháu như người thân vậy, làm sao có thể không phải

là ba ruột của cháu?"

"Là thật" Ánh mắt Tưởng Di giờ phút

này nhìn cô giống như đang nhìn một đứa nhỏ vậy, "Ba ruột của cháu cũng là

quân nhân, ông ấy cùng lão Nghiêm cùng nhau lớn lên, cùng nhau tham gia nhập

ngũ làm binh, thẳng đến khi ông ấy bị điều đến một trạm gác biên phòng ở Tây Tạng.

Ba của cháu là một người quân nhân khiến người khác phải khâm phục, bởi vì ông ấy

cùng mẹ cháu cùng nhau ở tại trạm gác biên phòng này, trông coi nguồn nước gần

mười năm. Cuộc sống vất vả cùng điều kiện công tác khó khăn nhưng hai người vẫn

gắn bó với nhau, cùng hạnh phúc, cùng chịu gian khổ."

"Sau này khi còn hai năm nữa thì ba cháu

hết thời hạn làm lính rồi chuyển nghề khác thì mẹ cháu mang thai cháu, khi mẹ

cháu sắp sinh thì ba cháu đem mẹ cháu đưa đến bệnh viện thị trấn dưỡng thai, bởi

vì người ở trạm gác không thể rời đi được một ngày, nhờ các đồng hương cùng với

mẹ cháu ở lại bệnh viện. Có thể nói tất cả đều chuẩn bị tốt, chờ ôm đứa nhỏ,

nhưng tới thời điểm sinh nở thì mẹ cháu cơ hồ là mất nửa cái mạng mới sinh được

cháu. Còn chưa kịp liếc mắt nhìn cháu thì đã ngất đi, khi đó điều kiện y tế còn

kém, xuất huyết căn bản là không có thể cầm được..." Nói xong lời cuối

cùng, giọng nói của Tưởng Di như bị nghẹn ở cổ họng.

Cứ như vậy mà qua đời sao?

Nghiêm Chân nghe như vậy thì hoảng hốt,

"Vậy ba cháu thì sao?"

Tưởng Di bình phục cảm xúc, "Ông ấy đem mẹ

cháu an táng ở Tây Tạng, sau đó lại xin phép trở về nhà, đem cháu giao cho Lão

Nghiêm cùng bà nội, để cho bà nội giúp nuôi cháu. Ông ấy nói mình không còn người

thân nào nữa, bên kia điều kiện sống kham khổ, không thể để cháu một đứa trẻ mới

sinh đi theo chịu tội. Hơn nữa cấp trên cũng đề nghị điều ông ấy trở về, nhưng

ba cháu không chịu, ông ấy muốn ở lại nơi đó cùng mẹ cháu cho tới khi chuyển

nghề, về sau nếu chết cũng muốn được an táng cùng một nơi. Nhưng ai biết được sự

đời, cứ nghĩ thế nói thế là được, trên đường trở về trạm gác gặp trận lở tuyết,

chiếc xe của bọn họ đều bị vùi trong tuyết, đến khi đội cứu viện tới nơi đem bọn

họ ra từ trong đống tuyết đó thì toàn bộ không còn thở nữa."

"Sau đó, lão Nghiêm đem cháu lưu lại nhà.

Lúc ấy chúng ta đang chuẩn bị kết hôn, vì thế lại ầm ỹ một trận lớn, sau đó dì

ra đi." Tưởng Di nói xong, có chút hổ thẹn, "Hiện tại nghĩ lại chuyện

đó, dì thấy lúc ấy mình thật ích kỷ mà cảm thấy xẩu hổ."

Dứt lời là một sự im lặng khiến người ta hít

thở không thông, Nghiêm Chân lẳng lặng đứng, thẳng đến khi tay chân hoàn toàn lạnh

như băng thì cô mới chậm rãi phục hồi lại tinh thần. Cô chống tay trên ghế mà

chậm rãi ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn Tưởng Di, trong lúc nhất thời nỗi lòng đảo

loạn, như là có rất nhiều điều muốn nói