
Việt rũ mắt nhìn người nào đó tự động
yêu thương nhung nhớ như thế này, "Tối hôm nay sao lại chủ động như vậy?"
"Anh ôm hay là không ôm đây?" Cô cố
ý làm ra một biểu tình hung ác.
Cố Hoài Việt nở nụ cười, cúi người xuống, đưa
cánh tay ôm lấy cô, "Đương nhiên là ôm rồi" Không phải chỉ ôm thôi
đâu, còn phải là ôm kiểu công chúa nữa.
Mà Nghiêm Chân nhìn động tác lưu loát của anh
thì nghĩ anh lại nổi lên thú tính của sói như đêm hôm qua, sợ tới mức nhanh
chóng bảo vệ lấy mình, ai ngờ anh để cô nằm trên giường sau dó lại không có động
tác tiếp theo.
Cố Hoài Việt đưa một tay chống lấy đầu, vừa
nhìn cô vừa bật cười , "Anh tốt xấu gì cũng là một người lính giải phóng
quân, lại có điểm giống thổ phỉ như vậy sao?
"Người lính giải phóng quân mới yêu mà muốn
đánh bất ngờ như thế sao?" Nghiêm Chân lẩm bẩm một câu, dùng chăn đắp cho
hai người.
Đừng nói thế chứ, anh đúng là lại muốn đánh bất
ngờ với cô một hồi như vậy. Đáng tiếc ngày kia làm phẫu thuật rồi, hai ngày này
phải "tiết chế".
Kỳ thật sau khi ở trong văn phòng lão quân y
biết được cô khóc thì anh đã muốn ôm cô, anh đại khái có thể lý giải được tâm
tình của cô sau khi gặp Thẩm Mạnh Kiều, cũng hiểu được cô giờ phút này sẽ có
chút yếu ớt, nhưng có trưởng bối ở đó, bọn họ chỉ là hai tiểu bối không thể quá
mức thân mật. Cho nên anh chỉ đưa tay ôm lấy bả vai cô, hiện tại cô nằm ở trong
lòng anh, anh có thể cảm nhận được một phần nào làm cho tâm tình của anh kiên định
hơn.
Cứ như vậy hai người ôm nhau ngủ một đêm, sáng
sớm ngày hôm sau lão quân y liền kêu Cố Hoài Việt đi, nói là ngày hôm qua kiểm
tra còn chưa có kết quả.
Nghiêm Chân muốn đi theo nhưng bị Cố Hoài Việt
cản lại, anh chỉ vào hộp giữ ấm được Cố lão gia gọi người đưa tới, "Em ăn
cháo trước đi, anh đi lát rồi về." Tư thế này, giống như đang ở nhà của
mình vậy, một chút cũng không giống là một bệnh nhân đang nằm viện.
Nghiêm Chân dẫu môi, ngồi ở đầu giường bắt đầu
ăn cháo, chợt nghe tiếng chuông điện thoại từ dưới gối truyền đến, cô cầm ra
thì vừa vặn thấy là điện thoại di động của Cố Hoài Việt. Trầm ngâm một lát, cô ấn
nút nghe điện thoai, đầu kia truyền đến một giọng nói dồn dập, "Alo, Hoài
Việt hả? Nghiêm Chân có đó hay không, nói con bé nghe điện thoại của dì một
chút."
Giọng nói này là của Tưởng Di.
Nghiêm Chân dùng sức nắm lấy di động rồi nói,
"Là cháu."
Đầu bên kia lập tức im lặng, qua hồi lâu mới
chậm chạm mở miệng, "Dì gọi điện thoại cho cháu nhưng không gọi được, cho
nên gọi cho Hoài Việt. Dì quấy rầy đến nó sao?"
"Không có việc gì."
Tưởng Di lúc này mới yên lòng, "Vậy là tốt
rồi, cũng không chuyện gì lớn. Dì nghe nói Kiều Kiều hôm nay đi tìm cháu. Cháu
không cần để ở trong lòng, vấn đề của Kiều Kiều là do dì không giải quyết tốt,
dì sẽ nói rõ cho nó biết...."
"Cháu biết." Cô đánh gãy lời nói của
bà ta, Nghiêm Chân thản nhiên nói, "Cháu sẽ không để ý, dì cũng có thể yên
tâm được rồi."
"À... được." Tưởng Di cũng lên tiếng
đáp ứng, "vậy không quấy rầy cháu nữa."
"Hãy chờ cho một chút." Nghiêm Chân
lên tiếng gọi Tưởng Di lại, im lặng rồi chớp mắt một cái mới nói, "Dì gần
đây có thời gian không, nếu có chúng ta gặp mặt một lần đi. Cháu có chút vấn đề
cũng muốn hỏi dì."
Tưởng Di nhất thời có chút kinh ngạc, bà không
nghĩ tới Nghiêm Chân sẽ chủ động hẹn gặp mặt, "Được."
Tắt điện thoại, nghĩ chắc Cố Hoài Việt còn phải
đợi một lát nữa mới trở về, Nghiêm Chân mặc áo khoác vào, nói với Đồ Hiểu một
tiếng rồi đi ra ngoài bệnh viện, khi ra đến cửa bệnh viện thì vừa vặn nhìn thấy
Tưởng Di từ trên xe bước xuống. Khi bốn mắt nhìn nhau thì Tưởng Di ngẩn người
ra, mà Nghiêm Chân từ trong ánh mắt của bà ấy có thể nhìn ra được sự mệt mỏi cũng
như tình trạng bệnh của bà ấy, xem ra Thẩm Mạnh Kiều cũng không có lừa cô, nhiều
ngày nay Tưởng Di quả thực là không được tốt.
Vẫn là quán trà lần trước, vẫn là trà ướp hoa như
lần trước, Nghiêm Chân yên lặng nhấm nháp ly trà sau đó mới mở miệng hỏi,
"Cháu trước kia đã từng nói sẽ không cần để ý đến thân phận của dì, nhưng
ngày hôm qua Thẩm Mạnh Kiều đã tìm đến chất vấn cháu thì cháu bỗng nhiên phát
hiện ra vấn đề này nên làm rõ ràng thì có lẽ sẽ tốt hơn." Cô nắm chặt chén
trà, Nghiêm Chân ngẩng đầu nhìn Tưởng Di, "Hỏi như thế này có lẽ có chút mạo
muội nhưng cháu muốn biết... dì... rút cuộc có phải là mẹ ruột của cháu hay
không?"
Tưởng Di nghe xong nửa câu đầu liền hiểu được vấn
đề cô muốn hỏi là gì, hiện tại cô đang im lặng, bàn tay đặt ở trên bàn cũng
không tự chủ được mà nắm chặt.
"Nghiêm Chân, dì đã đồng ý với bà nội
cháu sẽ không nhắc tới chuyện này với
cháu."
Nghiêm Chân ngẩn ra, "Nhưng vấn đề này
không nói rõ ràng thì khúc mắc giữa cháu và gia đình của dì sẽ mãi không tiêu
tan."
"Nghiêm Chân, dì..."
"Cháu hiểu ý tứ của bà nội," Nghiêm
Chân nói, "Nhưng đây là vấn đề của cháu, không thể để cho bà nội thay cháu
gánh vác được."
Tưởng Di nhìn thẳng Nghiêm Chân, bà chưa bao giờ
gặp qua bộ dạng kiên trì lẫn cố chấp như thế của cô, tính tình này rất giống
lão Nghiêm. bà giật giật môi, rồi