
học
con gọi tới, nói rằng vẫn không thể gọi được vào điện thoại di động của con.”
Nghiêm Chân a một tiếng,
đưa di động ra mới phát hiện thấy điện thoại hết pin, “Trường học có chuyện gì
sao ạ? Con đến đây có chút vội, chỉ gọi điện xin phép Thường chủ nhiệm thôi.”
“Không có gì?” Cố lão gia
cười cười, “Đồng nghiệp ở trường của con nói là trường học sắp tới tổ chức cho
những thầy cô giáo trẻ đi viện trợ ở Tây Tạng. Nơi tới là Huyện Gia Lê nghèo
khó của vùng Na Khúc. Hỏi con xem có muốn báo danh không?”
“Đi viện trợ ở Tây Tạng
?” Nghiêm Chân nhất thời không phản ứng lại được.
“Uh.” Cố lão gia gật gật
đầu, “Mẹ con đã thay con từ chối rồi, nói là khu vực Tây Tạng đó quá xa lại vất
vả, con mấy ngày nay cũng đã đủ mệt rồi, không thể lại để cho con đi tới nơi đó
chịu tội nữa.”
Nghiêm Chân mỉm cười,
“Con không sao.”
“Phải không?” Cố lão gia
nói xong, làm như đang suy nghĩ, “Thật ra đồng nghiệp của con cũng rất tiếc nuối,
bởi vì trường học đề xướng là giáo viên đang còn độc thân tham gia loại hoạt động
này, nói là không phải lo lắng gì ở nhà cả.”
Nghiêm Chân nghe vậy, lập
tức ngây ngẩn cả người.
“ba…”
Chiếu theo tình hình này
thì ba chồng cô nhất định là nghe được cái gì đó, Nghiêm Chân vội vàng đứng
lên, muốn giải thích nhưng lại bị Cố lão gia đưa tay đè ngồi xuống.
“Đứa nhỏ này, mẹ con là
người có suy nghĩ đơn giản, cái gì cũng không nghĩ nhiều, thời điểm về nhà nói
chuyện với ba cũng đáng chê cười. Đối với con là người nghe thì không có cái gì
mà phải bị chê cười cả.” Cố lão gia nhìn cô nói, biểu tình nghiêm túc, “Chuyện
con cùng Hoài Việt kết hôn, đồng nghiệp trong trường học của con cũng không biết?”
Nghiêm Chân cúi đầu không
nói, giống như cam chịu.
“Vì sao không nói? Có phải
con cảm thấy đơn giản là lấy giấy chứng nhận kết hôn không có làm hôn lễ nên
nói không nên lời sao?”
“Không phải.” Nghiêm Chân
vội vàng ngẩng đầu, “Không phải vì vậy.”
“Vậy thì bởi vì cái gì?” Cố
lão gia hỏi, “Chẳng lẽ… chân tướng giống như Mạnh Kiều nói?”
Nghiêm Chân cắn môi dưới,
cúi đầu.
“Nha đầu, con đừng sợ. Ba
không phải bức con, ba chỉ muốn hiểu được đây là đang xảy ra chuyện gì mà thôi.
Là chuyện gì mà làm cho người con dâu vĩ đại của ba cũng phải khó xử như vậy.”Nói
xong Cố lão gia nhìn cô, ánh mắt ôn hòa kiên nhẫn. Đây là điều hiếm thấy ở một
con người luôn mạnh mẽ, vang danh cả đời này.
Hai tay của Nghiêm Chân nắm
chặt lại buông ra, buông lỏng ra lại rất nhanh, rốt cuộc cô ngẩng đầu, nhìn về
phía ba chồng mình, “Ba, lúc trước khi con cùng Hoài Việt kết hôn quả thật có
chút vội vàng. Kỳ thật không riêng gì con, ngay cả Hoài Việt cũng giống vậy. Hai
đứa con đều có điểm “không trâu bắt chó đi cày”, trong lòng đều không để tâm
quá, đều không nghĩ tới việc sẽ làm cho đối phương đem mình đặt ở trong lòng.”
“Ba hiểu được.” Cố lão
gia nói, “Việc này cũng có liên quan đến ba và mẹ con, là chúng ta thúc giục Hoài
Việt quá đáng.”
Nghiêm Chân lắc đầu, “Con
không có trách mọi người.”
Cô tận lực dùng giọng nói
bình tĩnh đem tình hình lúc đó nói ra. Cố lão gia nghe rất chăm chú, biểu tình
cũng càng ngày càng ngưng trọng thâm thúy. Nghiêm Chân nói xong cũng không dám
ngẩng lên nhìn ba chồng, yên lặng cúi đầu.
Cố lão gia trầm mặc một
lát, giống như tiêu hóa hết lời cô vừa nói. Sau một lúc lâu, mới từ từ mở miệng,
“Vậy mẹ đẻ của con là Tưởng Di sao?”
“Con không có chứng thực
từ bà ấy, bởi vì đáp án đối với con mà nói cũng đã không còn quan trọng nữa rồi.”
“Nhưng dù sao con vẫn để
ý.” Cố lão gia nói thẳng, “Cho nên, Mạnh Kiều ít nhất nói đúng phân nửa chứ.”
Chuyện mà hai người nói,
Cố lão gia đúng là vẫn nghe được.
Nghiêm Chân giật giật
môi, không có phản bác.
Trầm mặc sau một lúc lâu,
Cố lão gia thở dài một tiếng, "Tuy rằng lúc trước khi con cùng Hoài Việt
muốn kết hôn thì ba không có phản đối, nhưng ba vẫn đã nói trước đó. Lời nói
này không phải nói với con, mà nói với Hoài Việt, bởi vì ba biết tâm tư của nó.
Ba sợ bức nó quá, nó sẽ tùy tiện tìm một đối tượng để kết hôn cho có lệ ở trong
nhà, ba sợ nó còn giống như lúc trước, không thành thục và trầm ổn lên được. Ba
sợ nó sau khi kết hôn không sống tốt được, ba sợ nó cuối cùng lại phải xin lỗi
con."
"Ba" Nghiêm
Chân ngẩng đầu kêu một tiếng.
"Tuy rằng nhà con có
gia thế bình thường, đối với con ba tin tưởng vào con mắt nhìn người của mình. Con
là cô gái tốt, nếu Hoài Việt vì chính mình mà phải xin lỗi con, như vậy là
không nên, đây không phải là một việc mà một người quân nhân nên làm. Nhưng con
có biết ba vì sao không phản đối không? Ba băn khoăn nhiều như vậy, ba có lý do
để tin rằng các con không đi đến nước như vậy. Đối với con cuối cùng vẫn là đáp
ứng rồi. Nha đầu, con có biết vì sao không?"
Cố lão gia nhìn cô, ánh mắt
như trước, vẫn ôn hòa bình tĩnh không mất đi sự lợi hại, "Bởi vì con làm
cho ta có lòng tin đó. Con nói các con là thích hợp nhất, ba đây liền nói với
chính mình cứ để cho hai con thử xem đi. Thằng con của ba có cái ý này với một
cô nương quá rõ ràng, thì hãy cứ để cho hai đứa con th