
n nhân của
tôi.”
“Vậy xin hỏi người biết
được cuộc hôn nhân này của cô có bao nhiêu người?” Thẩm Mạnh Kiều hỏi, “Trong
trường học trừ tôi ra thì còn có ai biết? Ngay cả bạn tốt Vương Dĩnh của cô chỉ
sợ đều không rõ ràng lắm.”
“Vậy thì có thể nói lên
cái gì?” Nghiêm Chân nhíu mày.
“Điều đó chứng minh cô chột
dạ.”
Bảy chữ, nói rất khí
phách.
Nghiêm Chân nhất thời
không tìm được từ để phản bác.
Chột dạ? Cô làm sao có thể
không hiểu được ý tứ này chứ? Nghiêm Chân vỗ vỗ trán, hiểu rõ ý đồ của Thẩm Mạnh
Kiều đang định phản bác, nhưng đúng lúc này thì vang lên tiếng gõ cửa, tiếng
vang âm trầm, rất rõ ràng.
Nghiêm Chân không khỏi liếc
nhìn Thẩm Mạnh Kiều, đi ra mở cửa.
Người
ngoài cửa làm cho cô mở to hai mắt, lắp bắp nói, “Ba… ba … ba đã tới.” Người tới đúng là Cố lão
gia Cố Trường Chí.
Cố lão gia thản nhiên ừ một
tiếng, giương mắt đánh giá hai người trong phòng, mới chậm rãi mở miệng, “Hoài
Việt đâu rồi?”
Nghiêm Chân giật mình một
cái, “Hoài Việt… Hoài Việt… anh ấy đi tìm bác sĩ nói chuyện phẫu thuật rồi. Anh
ấy vừa đi không bao lâu.”
“Uh.” Cố lão gia gật gật
đầu, “Vậy hai người cứ tán gẫu đi, ba đi xem một chút.”
Động tác vuốt tóc của
Nghiêm Chân dừng lại một chút, cô có chút không rõ ý tứ hiện tại của Cố lão gia
là gì. Cô liếc mắt nhìn Thẩm Mạnh Kiều một cái rồi nói, “Con cùng ba đi qua đó,
chúng con… chúng con nói xong rồi.”
Thẩm Mạnh Kiều cũng phục
hồi lại tinh thần, hướng Cố lão gia cúi mình chào hỏi, “Bác Cố, cháu cáo từ trước.”
Cố Trường Chí cũng lộ ra
ý cười, “Cho bác gửi lời hỏi thăm ba cháu.”
“Vâng ạ.”
Thẩm Mạnh Kiều gật gật đầu,
khi đi qua Nghiem Chân còn ngừng lại một chút, sau đó mới bước nhanh ra ngoài.
Cố Trường Chí vẫn chắp
tay sau lưng đứng ở cửa nhìn chăm chú vào Thẩm Mạnh Kiều, thẳng đến khi bóng
dáng của cô ta dần dần biến mất ở cuối hành lang thì ông mới chậm rãi quay đầu
lại, nhìn Nghiêm Chân rồi nói, “Đi thôi.”
Nghiêm Chân không xác định
được Cố lão gia đã nghe được cái gì, cũng không biết Cố lão gia nghe được thì
trong lòng sẽ có cảm nghĩ gì, nhưng trước mắt ông cũng không có nhắc tới, cô
cũng không trực tiếp hỏi, chỉ có thể gật đầu yên lặng đi theo sau ba chồng.
Lúc này đang là thời gian
tan tầm, trên hành làng lui tới không ít người, một mảnh ồn ào xen lẫn vào
trong lòng Nghiêm Chân.
Không phải chuyện của Tưởng
Di, cũng không phải vì Thẩm Mạnh Kiều tới đây kiếm chuyện. Làm cho cô cảm thấy
khủng hoảng nhất là khi Thẩm Mạnh KIều nói xong bảy chữ kia thì cô bỗng nhiên cảm
thấy đáy lòng trầm xuống.
Cô là… chột dạ sao?
Cố lão gia đang đi ở phía
trước bỗng nhiên dừng lại, mũi của Nghiêm Chân thiếu chút nữa đã đụng phải lưng
ông.
Cố lão gia quay đầu lại
nhìn cô, thấy bộ dáng vẫn mơ hồ của cô mà không khỏi cười cười, “Con xem ba hồ
đồ rồi mà sao con so với ba con hồ đồ hơn thế. Ba nghe Đồ Hiểu nói bác sĩ chữa
trị cho lão Nhị đã thay đổi, văn phòng của vị bác sĩ này ở đâu ba không biết,
con đi lên trước dẫn đường đi.”
Nghiêm Chân xấu hổ cười
cười, đi lên trước dẫn đường.
Đến nơi không đúng lúc,
trong văn phòng lão quân y không thấy bóng dáng ông ấy cũng như của Cố Hoài Việt
đâu, chỉ thấy có một bác sĩ thực tập trẻ
tuổi đang thay lão quân y sửa sang lại bàn.
Nghiêm Chân đi nhanh vài
bước, tiến vào hỏi, bác sĩ trẻ tuổi mỉm cười nói với cô, “Họ vừa đi ra ngoài rồi,
bởi vì tham mưu trưởng nói phản ứng mấy ngày nay của chân phải có chút kỳ quái,
cho nên thầy nói nên đi kiểm tra lại một chút, nói rằng chỉ còn hai ngày nữa là
phẫu thuật rồi cho nên không thể không để ý nếu không là khó làm. Hai người ở
chỗ này đợi một chút, qua một lát nữa bọn họ sẽ trở lại thôi.”
Nghiêm Chân gật gật đầu,
nhìn về phía Cố lão gia, “Ba, ba xem thế nào ạ?”
“Vậy ở đây đợi một lát
đi.” Cố lão gia nói xong, ngồi xuống ở ghế sofa ở trong phòng.
Mấy hôm trước nhận được
điện thoại của Đồ Hiểu, đáng tiếc công việc bận rộn quá nên không có thời gian
tới đây. Trùng hợp là hôm nay ở thành phố B có hoạt động của các cán bộ kỳ cựu,
ông đáp ứng lời mời tham gia, sau khi chấm dứt thì quần áo còn chưa thay đã đi
đến đây luôn. Quân hàm một vạch ba sao
kia làm cho người quân y trẻ tuổi có chút khẩn trương, Cố lão gia nói với người
đó, “Cậu đi làm việc đi.”
Vị quân y trẻ tuổi gật gật
đầu, bước nhanh rời đi.
Nghiêm Chân đứng thẳng tại
chỗ một lát, mới vừa ngồi xuống thì đã nghĩ tới việc còn chưa pha trà cho Cố
Trường Chí, cô vội đứng dậy đi ra ngoài, “Ba, con đi ra ngoài pha ấm trà. Ba đợi
một lát.”
“Không cần đâu.” Cố lão
gia khoát tay, “Vừa mới uống một bụng nước trà rồi ba mới đi tới đây mà, con ngồi
xuống đi.”
“Dạ? Vâng ạ.” Nghiêm Chân
một lần nữa ngồi đối diện với Cố lão gia.
Cố lão gia tháo mũ xuống,
đem nó để trên đùi rồi yên lặng gảy sợi tơ màu vàng ở trên mũ. Nghiêm Chân bắt
đầu giao các ngón tay với nhau, cảm thấy mình hẳn là nên nói cái gì đó.
Nhưng cô còn chưa mở miệng,
Cố lão gia đã ngẩng đầu lên nhìn cô, “Ngày hôm qua mẹ con có gọi điện thoại tới
phòng bệnh của Hoài Việt và con, vừa vặn lúc đó nhận được điện thoại ở trường