
Di phải dừng
một chút.
Bà cảm thấy nao nao nhưng
rất nhanh khôi phục lại, còn có thể cười cười, “Dì biết, cháu rất tức giận. Bởi
vì dì không để ý đến lời khuyên của cháu mà còn tới đây gặp bà nội của cháu. Nhưng
Nghiêm Chân, có một số việc dì thật sự muốn được biết.”
Nghiêm Chân vuốt ve chén
trà, à một tiếng, “Cháu hiểu được, nhưng cháu nói rồi, cháu không nghĩ rằng trước
mặt dì mà nhắc tới ba của cháu.”
“Nghiêm Chân, cháu đừng
như vậy…” Tưởng Di vươn tay muốn cầm tay cô, Nghiêm Chân theo bản năng rụt lui
tay ra phía sau, Tưởng Di liền xấu hổ mà ngồi ngay tại chỗ.
Nghiêm Chân nghĩ rằng, Tưởng
Di đời này chưa từng ăn nói khép nép như vậy bao giờ. Nói như vậy, bà ta quả thật
đúng là chọn được một người chồng thật tốt, có thể để cho bà ấy được người ta
tôn kính, không hiểu cái gì gọi là đường cùng, lại càng không hiểu được cái gì
gọi là nản lòng tuyệt vọng. Nhân sinh của cô mới được bao nhiêu năm đây, bất
mãn gần 30 năm, nhưng Nghiêm Chân lại cảm thấy so với bà ta cô sống còn mệt mỏi
hơn nhiều.
“Ba cháu chưa từng nhắc tới
dì. Cho nên cháu cũng không biết nên nói cái gì với Dì cho phải.” Nghiêm Chân
nhìn bà ta, thản nhiên nói, “Ba cháu chết rất đột ngột, thời điểm cháu tới bệnh
viện thì toàn thân của ông đều cứng ngắc mà lạnh như băng, cho nên ông cũng
chưa kịp lưu lại di ngôn gì. Cháu từng có ý hỏi qua về mẹ của cháu là người như
thế nào, bất quá đó chỉ là thời điểm ông uống say, thời điểm ông tỉnh rượu thì
cháu chưa bao giờ dám hỏi bởi vì cháu sợ làm ông cảm thấy khổ sở hơn nữa.”
“Ông ấy qua đời rồi?” Sắc
mặt Tưởng Di lập tức trở nên trắng bệch, không khống chế được mà từ ghế đứng bật
dậy.
Nghiêm Chân không khỏi ngẩng
đầu nhìn bà ta, ánh mắt rất bình tĩnh, “Bà nội không nói cho dì sao? Ba cháu đã
qua đời rất nhiều năm rồi.”
Tưởng Di trợn mắt, há hốc
mồm mà nhìn cô, “Ông ấy… ông ấy chết như thế nào?”
“Nhồi máu cơ tim, đưa đến
bệnh viện thì đã không thể cứu được nữa.” Ý thức được giọng nói của mình có
chút khàn khàn, Nghiêm Chân cuống quít uống một ngụm trà, thanh thanh cổ họng rồi
mới nói tiếp, “Nhưng điều đó cùng dì không có quan hệ gì cả..”
Tưởng Di mê mang nhìn cô,
hồi lâu mới trừng mắt nhìn lần nữa rồi ngồi xuống, “Tại sao có thể như vậy…” Như
là đang hỏi Nghiêm Chân, lại như thì thào tự nói với mình.
Nghiêm Chân yên lặng vì hai
người mà rót thêm một ly trà cuối cùng, “Không có gì là không có khả năng.” Cô
cười cười, nhìn Tưởng Di, “Cháu cùng Hoài Việt sống rất tốt, cho nên cháu vẫn cảm
thấy những việc đã qua cũng chẳng còn quan trọng nữa. Nếu có thể… cháu thật muốn
rằng dì chưa bao giờ xuất hiện qua. Cháu không muốn biết thân phận của dì, bởi
vì điều đó với cháu mà nói chỉ là một sự việc đã qua, cũng không ngại gì gia
đình của Dì, chỉ cần chúng ta có thể thì nhất định sẽ hỗ trợ mặc dù có phiền đi
chăng nữa. Xin hỏi…” Nói tới đây cô dừng lại một chút, như là châm chước về
cách dùng từ của mình, “Xin hổi.. dì có thể thỏa mãn yêu cầu này không?”
“Nghiêm Chân, dì…” Tưởng
Di có chút bối rối, nhưng thấy ánh mắt của cô vẫn kiên định như cũ, cô đúng là
vẫn đang chậm rãi thỏa hiệp. Cảm thấy như khí lực chống đỡ của mình đã dùng hết
toàn bộ, bà ngồi ở trên ghế, giọng nói có chút khàn khàn, “Được. Trong khoảng
thời gian này quấy rầy rồi, thực xin lỗi.”
Nghiêm Chân cười cười, cố
gắng trấn định mà nói, “Không sao.”
Nói xong hướng người phục
vụ tính tiền, gật đầu với Tưởng Di, không đợi bà ta có phản ứng gì, trực tiếp đứng
dậy rồi nhanh chóng rời đi.
Một hơi chạy về phòng bệnh,
nhìn thấy Cố Hoài Việt đang được Đồ Hiều dìu trở về phòng bệnh. Ba người mặt đối
mặt nhìn nhau, Nghiêm Chân ngây ngô cười rồi lau mồ hôi trên trán.
Đồ Hiểu thấy thế thức thời
mà rời đi, để lại Cố Hoài Việt một người một nạng đi về phía Nghiêm Chân.
“Em chạy gấp như vậy làm
gì? Còn mặc ít như vậy? Bà nội đi rồi à? Gia Minh cũng đi rồi sao?” Anh cố tự hỏi
nhưng bỗng nhiên bị Nghiêm Chân ôm lấy, mạnh đến nỗi anh suýt nữa không đứng vững.
Anh chống tay vào cửa, có chút ngoài ý muốn nhìn Nghiêm Chân.
“Em làm sao vậy?” Anh lo
lắng hỏi.
“Hoài Việt, mặc kệ bà ấy
có phải hay không, em cũng không cần bà ta…” Cô nói xong, giọng nói còn kèm
theo tiếng thở dốc, “Em chỉ muốn mọi người thôi, có được không?”
Cố Hoài
Việt cảm thấy nao nao, rất nhanh đưa tay ôm lấy cô, so với cô còn dùng lực hơn,
đem cô ôm vào trong lòng, cằm để ở trên trán của cô, thấp giọng nói, “Được.” Thời gian phẫu thuật đã
được ấn định, Nghiêm Chân rốt cuộc cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Sau khi phẫu thuật xong
là Cố Hoài Việt có thể trở về thành phố C tĩnh dưỡng. Thời tiết dần dần trở lạnh,
Nghiêm Chân vẫn thích ở thành phố C hơn. Bởi vì nơi đó so với thành phố B này
thì ấm áp hơn, cũng thoải mái hơn.
Buổi tối Lưu Hướng Đông tới
thăm anh, nói là có chuyện muốn nói cùng anh, còn cố ý mượn một phòng họp nhỏ của
bệnh viện.
Cố Hoài Việt miễn cưỡng
ngồi xuống ghế hỏi, “Làm sao vậy, lão Lưu?”
Lưu Hướng Đông khoát tay,
“Không có chuyện gì lớn, chỉ là qua thăm cậu thôi.”
Nói thì nói như vậy,
nhưng vẻ mặt cù