
hanh chóng đưa tay nắm lấy tay bà, “Bà nội,
cháu…”
Bà nội ngẩng đầu, hé ra
khuôn mặt đầy ý cười, “Không phải cháu nghĩ bà tức giận chứ, bà giờ khỏe lắm rồi.
Gia Minh cũng phải về đi học, không thể ở lại lâu. Tiểu Cố cũng nhanh sẽ phẫu
thuật rồi phải không? Chờ nó về thì bà sẽ lên thành phố C cùng hai đứa đón
gió.”
“Nhưng cũng không cần phải
gấp như vậy, chờ Hoài Việt tỉnh lại rồi hai người đi cũng không muộn, huống chi
Gia Minh…” Nghiêm Chân nhìn tiểu gia hỏa Cố Gia Minh, tiểu tử kia quả nhiên dẫu
môi, vẻ mặt không tình nguyện.
Bà nội oán trách cô,
“Cháu đánh thức Tiểu Cố làm gì? Nó có thể nghỉ ngơi dưỡng thương không phải là
tốt nhất sao? Cũng không phải chuyện gì lớn. Được rồi, không cần dong dài nữa,
cứ quyết định như vậy đi..”
Bà nội cứng rắn nói như vậy
làm cho Nghiêm Chan cũng không còn cách nào, đành phải xoay người giúp Gia Minh
thu dọn mọi thứ.
Khi đưa bọn họ lên xe, tiểu
tử kia dùng biểu tình rất đáng thương mà nhìn Nghiêm Chân khiến cô có chút khó
chịu, lại chỉ có thể cố gắng nén chua xót nơi chóp mũi, thay cậu bé đeo túi
sách nhỏ trên lưng.
“Chờ phẫu thuật xong
chúng ta trở về, sẽ không lâu nữa đâu, Đến lúc đó thủ trưởng cũng sẽ có thời
gian, chúng ta lại mang em đi chơi, có được không?”
Tiểu tử kia vẫn cúi đầu,
“hai người luôn nói chuyện không giữ lời, đâu có mang em đi chơi đâu, mỗi lần đều
nói thế rồi lại đổi ý. Chán ghét.”
Nghiêm Chân không biết
nói gì, chỉ có thể hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn kia, nói một cách cam đoan, “Lần
này sẽ không như thế nữa.”
“Thật sự?” Tiểu tử kia nhìn
cô một cách chăm chú, biểu tình không thể nào tin tưởng được cô.
Nghiêm Chân xoa xoa khuôn mặt mập mạp của cậu bé, “Ngoéo tay cam
đoan, thế nào?”
Tiểu tử kia do dự một
chút, vẫn là vươn bàn tay ra, vừa ngoéo tay vừa than thở, “Lần này nếu đổi ý
thì em sẽ không để ý đến hai người nữa.”
“Được.” Cô nhẹ giọng đáp,
nhìn theo bọn họ rời đi.
Nghiêm Chân cho tới bây
giờ cũng không thể quen với cảnh tượng chia lìa như thế này, nhưng cô là con
gái của quân nhân cũng là vợ của quân nhân nên cảnh tượng như vậy nhất định là
không thể tránh khỏi.
Nhưng là có câu nói rất
đúng, nếu chờ ở trong thống khổ thì sau là hạnh phúc, vượt qua những gian nan
cùng khó khăn như thế này thì có coi là gì đâu?
Chờ đợi thì có hàng trăm
hàng vạn người, nhưng cũng không phải mỗi người đều có thể đạt được hạnh phúc. Cô,
hẳn là nên thấy đủ.
Cô đang nghĩ như vậy thì
điện thoại di động để ở trong túi bỗng nhiên vang lên. Nghiêm Chân nhìn cái tên
người gọi đến, vội vàng nhận điện thoại.
“Có chuyện gì sao, Đồ Hiểu?”
“Không có việc gì, chỉ là
muốn báo cho cô một tiếng chúng tôi cần chụp phim cho tham mưu trưởng, đại khái
cần một ít thời gian. Tham mưu trưởng sợ cô trở về tìm không thấy người nên nói
tôi báo cho cô biết một tiếng.” Nói xong, Đồ quân y thở dài, “Haiz, hai người
cũng thật là tri kỷ nha, chậc… chậc…”
“Nha.” Nghiêm Chân lên tiếng,
hai má hơi hơi có chút nóng.
Đồ quân y ý vị thâm trưởng,
cười hai tiếng. Nghiêm Chân ba một cái đem điện thoại tắt đi. Dùng hai tay lạnh
lẽo mà áp lên hai má của cô để hạ nhiệt độ, đợi đến khi nụ cười ngây ngô trên mặt
biến mất mới xoay người, đi vào bên trong.
Nhưng vừa đi được vài bước,
chợt nghe phía sau truyền đến âm thanh nhẹ nhàng của người đi giày cao gót, còn
có một giọng nữ trầm thấp khàn khàn, “Nghiêm Chân, chúng ta có thể nói chuyện
hay không…”
Nghiêm Chân dừng lại, cô
có chút thong thả quay đầu lại, thấy Tưởng Di với vẻ mặt chờ mong đứng ở phía
sau cô. Thì ra bà ta còn chưa đi.
Trong nháy mắt Nghiêm
Chân lại mang lên cho mình một chiếc mặt nạ lạnh lùng. Kỳ thật cô cũng không am
hiểu làm người mặt lạnh cho lắm, nhưng cô cũng không biết nên dùng biểu tình
như thế nào để đối mặt với bà ta.
“Nói chuyện gì?” Cô thản
nhiên hỏi.
Tưởng Di thấy cô không trực
tiếp cự tuyệt, liền có chút vui mừng, “Nếu cháu đồng ý thì chúng ta đi sang quán
trà đối diện bệnh viện ngồi một chút, sẽ không trì hoãn cháu lâu đâu, có được
không?”
Nhìn ánh mắt chờ đợi của
bà ấy, Nghiêm Chân lần đầu tiên hận mình không thể cứng rắn thêm một chút, như
vậy cô có thể không băn khoăn mà nói không với bà ta. Hiện tại cô làm không được.
Trầm mặc trong giây lát,
khi thần sắc của Tưởng Di dần dần trở nên xấu hổ thì Nghiêm Chân yên lặng gật gật
đầu.
Giờ này là thời gian đi
làm, quán trà đối diện bệnh viện cũng không có mấy người.
Nghiêm Chân cũng không
thường xuyên tới nơi này, chỉ gọi một ấm trà ướp hoa, rót cho mình cùng Tưởng
Di mỗi người một chén, nhìn chén trà bốc khói mà không nói gì.
Tưởng Di uống một ngụm
trà, buông chén trà xuống sau đó mới ngẩng đầu nhìn Nghiêm Chân. Có lẽ là ảo
giác của bà, bà cảm giác Nghiêm Chân có thể cùng bà mặt đối mặt mà ngồi như thế
này cũng không giống với lần gặp mặt hai ngày trước ở trong bệnh viện mà giương
cung bạt kiếm. Bà nghĩ rằng hiện tại có lẽ là thời cơ tốt để nói chuyện.
Tưởng Di châm chước mở miệng,
“Nghiêm Chân.”
“Vâng?” Nghiêm Chân ngẩng
đầu nhìn bà ta, lãnh ý trong ánh mắt chưa kịp thu lại làm cho Tưởng