
liền khẩn trương đội mũ
lên.
“Lại gặp mặt rồi.”
Nghiêm Chân không nghĩ sẽ cùng anh ta nhắc lại
chuyện xưa, cũng không muốn cùng anh ta cãi cọ, gật gật đầu muốn đi.
Thẩm Mạnh Xuyên lại lấy mũ xuống rồi chỉnh mái
tóc, đi theo phía sau bọn họ mà đề nghị, “Tôi đưa hai người về nhé? Tuyết rơi
nhiều như thế này đường rất khó đi.”
Anh ta vừa dứt lời, tiểu gia hỏa Cố Gia Minh
liền bị trượt chân, sau khi đứng lên thì cậu bé nhanh chóng quay đầu trừng mắt
nhìn cái người có miệng quạ đen kia một cái.
Miệng quạ đen Thẩm Mạnh Xuyên bị ánh mắt trừng
trừng của cậu bé nhìn liền nở nụ cười, ba bước cũng làm thành hai bước mà đuổi
kịp hai người bọn họ.
Nghiêm Chân một bên thay Gia Minh phủi đi lớp
tuyết bám trên người, một bên nói với Thẩm Mạnh Xuyên, “Nhà của chúng tôi ở
phía trước rồi, không cần phiền anh đưa chúng tôi về nữa đâu. Cảm ơn.”
“Tôi mang chứng nhận sĩ quan.”
Nghiêm Chân dừng động tác một chút, xoay người
lại nghi hoặc nhìn anh ta.
Vì thế Thẩm Mạnh Xuyên lại thu đầu phát của
anh lại, đây là động tác nhỏ mỗi khi anh phiền chán hoặc khẩn trương, “Ý tôi
nói tôi là người tốt thôi mà.”
Nghiêm Chân bật cười, “Uh đúng, anh là người tốt.”
Tiểu gia hỏa kia cũng tận dụng thời cơ, “Không
dược đục khoét nền tảng.”
Một lớn một nhỏ châm chọc khiêu khích làm cho
Thẩm Mạnh Xuyên phải sửng sốt, thừa dịp anh ta còn ngây người thì hai người kia
đã đi xa. Thẩm Mạnh Xuyên phục hồi lại tinh thần, đối với bóng dáng xinh đẹp gầy
yếu kia mà nói vọng tới, “Tôi sai rồi.”
Nghiêm Chân ngẩn người, rốt cuộc quay đầu lại
nhìn anh ta.
Thẩm Mạnh Xuyên hình như không có thói quen
nói những lời này, vừa lau mặt vừa nói, “Tôi nói là tôi sai rồi, tôi không nên
trực tiếp mang hai người đó đến nhà cô. Tôi trước đó hẳn là nên gọi điện thoại
cho cô, tôi không nên… không nên ôm chế giễu ở trong lòng.” Anh một bên gật đầu
khẳng định một bên nói, “Hơn nữa…. hơn nữa… tóm lại là tôi sai rồi.”
Anh ta nói xong, thẳng tắp nhìn Nghiêm Chân
như là thỉnh cầu tha thứ.
Mà Nghiêm Chân sớm bị những câu nói này của
anh ta làm cho choáng váng cả đầu óc, hơn nửa ngày mới phản ứng lại được, bật
cười, “Thẩm Mạnh Xuyên, không cần phải xin lỗi tôi.” Cô nói, “Tôi hiện tại đã làm
hết sức mình để bản thân không cùng một người quân nhân như anh so đo rồi, cuộc
sống như vậy quá mệt mỏi.”
“Tôi biết, nhưng tôi vẫn muốn nói xin lỗi với
cô, nói xin lỗi xong thì trong lòng tôi cảm thấy thoải mái.” Thẩm Mạnh Xuyên
nói y như là một người đang bắn súng vậy.
Nghiêm Chân nói, “Tôi đây đã nhận, anh có thể
đi được rồi.”
“Nhưng tôi còn chưa nói xong lời xin lỗi với
cô.” Anh ta nói.
Nghiêm Chân đành phải trừng anh ta.
Thẩm Mạnh Xuyên nhìn cô rồi cười cười, “Đúng,
cô không biết vậy cô cho tôi 3 phút, tôi sẽ kể cho cô một câu chuyện xưa vậy.
Có một năm vào mùa hè tôi đi nghỉ hè ở nhà bà nội, cô ấy cũng ở một cái thị trấn
nhỏ gần đó, đúng lúc có một quân đoàn pháo binh đóng quân ở một thị trấn nhỏ.
Có một lần tôi mang theo một đám trẻ con cùng đi chơi, dùng những thứ đồ chơi
thô kệch, chúng tôi buộc những đồ đó trên những cành cây, kết quả trong một lần
không cẩn thận làm mấy thứ đó đánh trúng cổ của một bé gái, khiến cho cổ của cô
ấy sưng lên. Tôi đã quên nói lời xin lỗi cùng cô bé kia, nhưng không đợi cho
tôi nói thì bộ đội ở đó đã chuyển đi rồi, chuyển đến một thành phố lớn hơn. Chờ
đến khi tôi đi thì đã tìm không thấy cô bé đó nữa, không, có lẽ tìm được rồi
nhưng … nhưng chúng tôi không nói chuyện được câu nào.”
Nghiêm Chân dừng ánh mắt ở trên người anh ta,
trầm mặc vài giây rồi thản nhiên hỏi, “Vậy hiện tại vẫn tìm sao?”
“Tôi nghĩ tôi tìm được rồi.” Anh nhìn cô.
“A, vậy thành thật chúc mừng anh.” Cô nói, sau
đó lại cười cười, “Đã nghe xong chuyện xưa rồi, chúng tôi cũng phải về nhà.”
Lần này xoay người, Thẩm Mạnh Xuyên cũng không
ngăn cô lại nữa.
Anh thất bại nhìn bóng dáng của cô, thật muốn
hét lớn hỏi cô, cô tại sao lại không thừa nhận chứ. Nhưng khi tỉnh táo lại, anh
chỉ tháo mũ xuống, lại lần nữa vuốt mái tóc của anh mà tự giễu, “Chỉ là con nghé
biết diễn trò mà thôi, đáng đời ngươi chưa.”
Về đến nhà, Nghiêm Chân đem mọi thứ bỏ vào
trong nhà bếp. Tiểu gia hỏa kia ngoan ngoãn đi làm bài tập, cô ở phòng bếp nấu
bữa tối.
Tắm xong, cô ngồi ở trên ghế sofa phòng khách,
bắt đầu ngẩn người. Tiểu gia hỏa kia từ trong phòng ló đầu ra, biểu tình có
chút không yên, bất an mà nhìn cô, “Cô giáo, có phải người vừa rồi đã chọc cô tức
giận phải không?”
Tiểu gia hỏa kia cọ cọ đến trước mặt cô,
Nghiêm Chân nhìn cậu bé rồi mỉm cười, “Cô giáo không có tức giận, cô giáo đang
rất vui vẻ.”
Tiểu gia hỏa Cố Gia Minh hừ một tiếng, “Nhìn
chú ấy như một tên đại vô lại ấy.”
Cô bật cười.
Thẩm Mạnh Xuyên là một tên đại vô lại, không
hơn không kém. Vậy còn cô thì sao? Cô có được tính là một người tốt không?
Xoa xoa khuôn mặt căng tròn của tiểu quỷ kia,
cô quyết định không thèm nghĩ về đáp án của vấn đề này nữa.
Ngày hôm sau là cuối tuần, Nghiêm Chân mang
Gia Minh cùng nhau trở về Cố viên.
Lý Uyển tuy rằng đồng ý để cho hai ngư