XtGem Forum catalog
Quân Hôn Bí Mật

Quân Hôn Bí Mật

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326372

Bình chọn: 8.00/10/637 lượt.

ên hỏi, “Anh đang ở đâu?” Có chút gấp nhưng có vẻ như là cô không biết.

“A, anh vừa về nhà.” Buổi chiều hôm nay sư bộ

tổ chức họp, anh cũng không đi ra sân huấn luyện, hội nghị chấm dứt thì anh liền

trở về nhà…anh lại nghĩ tới căn nhà của mình ở thành phố C. Nhà ở trống rỗng

cho nên anh theo bản năng gọi điện thoại cho cô, “Em chưa về sao?”

“Gia Minh còn ở nơi này chơi, em đáp ứng là sẽ

ở cùng thằng bé rồi.” Cô nếu phản bội tổ chức thì Cố tiểu tư lệnh sẽ không tha

tội phản bội tổ chức này cho cô đâu.

Cố Hoài Việt trầm ngâm một lát rồi nói, “Anh gọi

điện cho cậu thông tín viên Tiểu Mã vậy.”

“Sao ạ?”

“Để cho Tiểu Mã sắp xếp một người ở lại cùng

thằng bé là được.”

Nghiêm Chân xì cười một tiếng, nhanh chóng ngắt

điện thoại. Nhìn tiểu gia hỏa kia còn đang chơi ở trong đám người, cô tìm đúng

phương hướng rồi rời đi.

Ngày rời khỏi thành phố B thời tiết đã trở nên

tốt hơn.

Bạn nhỏ Cố Gia Minh mang túi sách nhỏ trên

lưng đứng ủ rũ ở bên chân cô. Nghiêm Chân còn tưởng rằng sáng sớm tiểu gia hỏa

này thấy cô khẳng định sẽ rất tức giận, kết quả lại không phát hỏa mà còn ngoan

ngoan ăn điểm tâm sáng, thu dọn túi sách nhỏ của mình.

Nghiêm Chân kinh ngạc, Tiểu Mã ở một bên đem

hành lý bỏ vào trong xe một bên vừa cười rồi giải thích cho cô. Thì ra là tối

hôm qua bạn nhỏ Cố Gia Minh cùng vài đứa trẻ khác trong viện chơi rất vui vẻ,

thẳng đến buổi tối 12h mới bị Tiểu Mã đưa về nhà. Ba của cậu bé liền giáo huấn

cậu bé, nói lần sau lại còn về trễ như vậy thì liền cấm cậu bé đi chơi. Bạn nhỏ

này liền ủ rũ. Buổi sáng dậy thấy Nghiêm Chân thì chột dạ, nghĩ đến cô giáo

Nghiêm tối hôm qua tìm không thấy cậu nên tức giận một mình đi về nhà trước.

Nghiêm Chân nghe xong nhịn không được xì cười

một tiếng, liếc mắt nhìn tiểu gia hỏa Cố Gia Minh đang cười lấy lòng với cô,

đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của cậu bé. Hai người bọn họ đều mang

ý xấu, cô so với cậu bé này cũng tốt không hơn bao nhiêu. Có điều người có bụng

dạ đen tối nhất ở đây là ai? Đương nhiên là…. tham mưu trưởng Cố Hoài Việt Cố.

Cố tham mưu trưởng phúc hắc nhận lấy chìa khóa

xe từ trong tay Tiểu Mã, trực tiếp lái xe đưa bọn họ ra sân bay. Buổi sáng 11h

là bay mà hiện tại mới 9h sáng, còn rất nhiều thời gian, anh cũng thả chậm tốc

độ xe.

Nghiêm

Chân ngồi ở bên ghế lái phụ, lâu lâu lại nhìn anh một cái. Buổi chiều

hôm nay Cố Hoài Việt còn có một cuộc họp, là về kế hoạch huấn luyện tiếp theo của

bộ đội hàng năm để chuẩn bị chiến đấu, anh có thể rút ra thời gian đưa bọn họ

ra sân bây đã là không dễ dàng gì. Nên

Nghiêm Chân không nghĩ nhiều cũng sẽ không oán giận, bởi vì cô biết anh

vừa là chồng của cô, vừa là một người quân nhân. Cô đã có thói quen trở thành vợ

của một người quân nhân, quen với cảnh tượng ly biệt như thế này.

Xe vững vàng dừng lại trong bãi đỗ xe, Cố Hoài

Việt mở cốp xe lấy hành lý ra, xoay người nhìn thấy Nghiêm Chân cùng tiểu tai

hoa kia hai người được vây trong chiếc khăn quàng cổ cùng bao tay giống nhau, lẳng

lặng đứng ở phía sau anh.

Anh bỗng nhiên ý thức được lần đưa tiễn này

không giống với những lần trước, bởi vì đây là lần đầu tiên anh ra sân bay tiễn

vợ cùng con trai của mình.

Cố Hoài Việt giật mình sửng sốt, xoa đầu Gia

Minh rồi nói, “Đi thôi.”

Xếp hàng đăng ký xong, ba người đứng ở đại sảnh

sân bay. Cố Hoài Việt cúi đầu dặn Cố tiểu tư lệnh ở trên máy bay phải nghe lời

Nghiêm Chân, tiểu gia hỏa kia chỉ ủ rũ cúi đầu. Cố Hoài Việt nhìn bộ dạng này của

con, dừng lại trên mái đầu màu hạt dẻ của con thì tâm tình cũng trở nên mềm mại

hơn.

Tiểu gia hỏa này lớn như vậy rồi nhưng không

thích nhất chính là ly biệt.

Anh ngẩng đầu nhìn Nghiêm Chân, đem vé máy bay

giao cho cô.

Nghiêm Chân vội nói. “Anh có việc thì đi về

trước đi, em sẽ mang theo thằng bé về nhà an toàn.”

Cố Hoài Việt cười cười, chỉnh lại vành mũ, “Về

nhà nhớ gọi điện thoại cho anh.”

“Vâng.” Nghiêm Chân gật đầu, cố gắng mỉm cười.

Mà anh thì đang đỡ lấy vai của cô, muốn nói gì

đó nhưng lại nuốt trở vào, “Anh đi trước đây.” Từ nơi này trở về sư bộ ít nhất

cũng phải mất một giờ đồng hồ, trở về ăn cơm rồi còn đi họp, anh quả thật là rất

bận.

Anh ôm lấy tiểu gia hỏa kia, cũng ôm cô một

chút, độ mạnh yếu khống chế không tốt mà còn thực ngắn ngủi, không đợi cô có cảm

giác được sự ấm áp của cái ôm này thì anh đã xoay người rời đi.

Nhìn bóng dáng của anh, tiểu gia hảo kia nhịn

không được mà nhỏ giọng nói thầm, “Sao lại cảm giác thủ trưởng hôm nay có điểm

không giống với mọi lần.”

Nghe xong những lời này, Nghiêm Chân cảm thấy

trong đầu giống như bị ai túm chặt lấy, ẩn nhẫn đau đớn.

Cô cười cười, một tay cầm lấy Cố tiểu tư lệnh

chuẩn bị kiểm phiếu đăng ký, cố gắng không chế mình không quay lại phía sau

nhìn, không cần đi tìm bóng dáng của anh nữa. Nhưng không bao lâu sau, cô không

khống chế được mà quay đầu lại, thấy anh đứng cách bọn họ một đoạn không tính

là quá xa, đang nhìn bọn họ rời đi.

Thấy cô nhìn lại, Cố Hoài Việt cười cười, đem

tay phải nâng lên, chậm rãi làm một cái quân lễ. Đó là sự tôn kín