
h cao nhất mà
người quân nhân có thể biểu đạt ra, anh đã cho cô.
Mà Nghiêm Chân lúc này nhanh chóng quay đầu,
nháy mắt nước mắt rơi như mưa.
………………..
…………………………..
Mùa đông ở thành phố C so với thành phố B thì
cũng không ấp ám hơn là bao nhiêu, trên phố lớn ngõ nhỏ vẫn còn lại hơi thở vui
mừng của ngày lễ đón năm mới khiến cho cô cảm giác được năm mới còn chưa đi xa.
Lương Hòa cùng Lý Uyển liền cười cô, nói là thời gian ở bộ đội được thắt chặt,
làm cho thần kinh con người ta cũng khẩn trương theo, hoàn toàn ý thức không được
đây là kỳ nghỉ để đón năm mới.
Nghiêm Chân nghĩ lại, cảm thấy rất có đạo lý.
Cho tới bây giờ nhớ tới cái liếc mắt cuối cùng
nhìn anh trước khi anh rời khỏi sân bay, Nghiêm Chân còn cảm thấy ngực hốt hoảng,
về nhà liền gọi điện thoại cho anh, là thông tín viên Tiểu Mã nhận điện thoại,
nói rằng tham mưu trưởng đang họp, cô nhờ chuyển lời tới cho anh biết là bọn họ
đã về nhà an toàn nói anh hãy an tâm.
Trở về đã ba này, trừ bỏ cuộc điện thoại ngày
đầu tiên thì vài ngày sau vì bề bộn nhiều việc, gọi điện thoại qua thì lại là
Tiểu Mã nhận điện thoại.
Tất cả lại trở về chỗ cũ của nó. Nhưng trong
lòng Nghiêm Chân biết rõ, có vài thứ đã không còn như cũ, cô nhớ ở trong lòng
là tốt rồi.
Bỗng nhiên một tiếng gào to vang đến, “Cô giáo
Nghiêm, cô xem sôi lên rồi kìa, chín rồi.”
Nhìn xem, còn muốn suy nghĩ thêm về vài vấn đề
cũng không được, còn có đứa nhỏ không hay ho này cần ăn nữa. Nghiêm Chân chạy
nhanh tới tắt bếp, đem trứng gà cùng sữa đã được làm ấm tốt đưa ra, làm cho Cố
tiểu tư lệnh một bữa điểm tâm sáng để bắt đầu cho một ngày đi học.
Bọn họ hiện tại ở căn nhà của Cố Hoài Việt ở nội
thành của thành phố C, ở đây tới trường học gần hơn khi ở Cố Viên, bọn họ đi lại
cũng tiện.
Nghiêm Chân cùng bạn học Cố Gia Minh dừng lại ở
cổng trường, tiểu gia hỏa kia nghiêng cái mũ, mang túi sách ở trên lưng vênh
váo đi về phía phòng học. Nghiêm Chân nhìn bóng dáng của cậu bé mà nhịn không
được muốn cười, tiểu tử kia lại khôi phục lại khí thế của hồng quân tư lệnh, đã
không còn là cậu bé vì rời khỏi ba mà uể oải nữa rồi. Mà cô ngay cả việc một đứa
trẻ làm được cô cũng không làm được, đây là làm sao chứ? Cô giáo Nghiêm cảm thấy
cả kinh, nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng của mình.
Đồng nghiệp Vương Dĩnh rất ngạc nhiên về quan
hệ của Nghiêm Chân và bạn nhỏ Cố Gia Minh. Nghiêm Chân giải thích qua loa vài
câu với cô ấy, xoay người lại bị một vấn đề làm cho tâm tình phức tạp lên, cô
vì sao không nói sự thật chứ?
“Chị Nghiêm, chị Nghiêm.” Một đôi tay quơ quơ ở
trước mặt cô, Nghiêm Chân phục hồi lại tinh thần, lại thấy ánh mắt tò mò của Tiểu
Lưu ở đối diện.
Tiểu Lưu hỏi cô, “Chị Nghiêm, chị không có việc
gì chứ?”
Nghiêm Chân lắc lắc đầu, buộc tóc lại rồi thay
quần áo bắt đầu làm việc.
Tiểu Lưu thấy cô không có việc gì, cũng yên
tâm hơn, “Thường chủ nhiệm nói, khi nào chị tới thì vào văn phòng của thầy ấy một
chuyến.”
Tay Nghiêm Chân đang gài nút áo ngừng lại một
chút, “Chủ nhiệm không nói là có chuyện gì sao?”
Tiểu Lưu lắc đầu, cái này thực sự thì cô không
biết.
Nghiêm Chân nghĩ nghĩ, xoay người đi ra ngoài.
Thường lão là một người hay viết chữ, ông ấy
nói rằng trước đây khi học ở trường tư thục thì bị thầy giáo luyện mà thành,
trên tường trong thư viện treo một loạt các thành ngữ, toàn bộ đều là bút pháp
của Thường lão viết rồi treo lên. Thời điểm Nghiêm Chân gõ cửa mà vào, Thường
lão đang cúi người đưa từng nét bút trên giấy để viết chữ. Cô thấy thế không có
quẫy nhiễu, mà ở một bên kiên nhẫn chờ cho ông ấy viết xong.
“Tiểu Nghiêm à, mau tới nhìn giúp thầy bốn chữ
này đi.” Thường Lão quay đầu kêu cô.
Nghiêm Chân có chút kinh ngạc nhìn Thường lão
hưng phấn như vậy, nhưng vẫn tiếp nhận tờ giấy từ ông ấy, đọc từng chữ, “Thao –
Quang – Dưỡng – Hối.”
“Viết thế nào?” Lão nhân cười cười vuốt cằm, lại
có một chòm râu trắng giống như lão tiên sinh của một trường tư thục xưa.
Cô cười cười, rất đẹp.
Hai mắt lão Thường sáng ngời, vui vẻ nói, “Vậy
tặng cho em.”
“Sao ạ?” Nghiêm Chân có chút kinh ngạc.
Thường lão ngồi xuống trước bàn làm việc, cầm
tách trà một bên uống một bên chỉ vào Nghiêm Chân nói, “Em nha, em đó nha… hồ
sơ của em ở đâu?”
“Ở kho chứa hồ sơ.” Cô thất thần nói, rồi sau
đó lại cười, “Em tới chỗ này lâu như vậy, thầy mới nhớ tới chuyện xem hồ sơ của
em sao?” Kỳ thật nói điều này Nghiêm Chân có chút lo lắng, lúc trước dù sao
cũng là dựa vào quan hệ của đàn chị khóa trên mà vào được trường, thủ tục trong
trường đều chỉ là trình tự cho có, mang hồ sơ trực tiếp đưa đến kho chứa hồ sơ
mà để thôi, có ai khó tính đến mức lật lại mà xem đâu chứ.
“Thầy mới lười xem cái đó.” Thường lão lại
vung tay lên, “Thầy chỉ hỏi em, em tốt nghiệp trường nào?”
“Hả?” Nghiêm Chân sửng sốt, mà vẻ mặt Thường
lão vẫn như trước hiền hòa tươi cười nhìn cô. Nghiêm Chân cúi đầu, thấp giọng
nói, “Em tốt nghiệp học viện Z ạ.”
“Em có phải học chuyên ngành quản lý không?”
Người đứng trước mắt này bình tĩnh nhìn cô, lúc này Nghiêm Chân hoàn toàn ngây
ngẩn