
không dứt, anh rất kiên nhẫn, từng bước từng bước một chiếm
đoạt lấy lý trí của A. Anh vuốt ve A, nhịp điệu cực kỳ thong thả, chậm
rãi khiến các giác quan của A trở nên mẫn cảm dị thường. Cậu thèm khát
những động chạm của B, thậm chí, cậu còn thèm khát có nhiều hơn thế. Tay B ở dưới, dịu dàng mơn trớn nhưng kiên quyết không lại gần nơi quan
trọng nhất kia. Mặt A đỏ bừng: Cái tên này, thật quá đê tiện!
Dường như nhìn ra được A đang nghĩ gì, B cười một tiếng, ngậm lấy tai cậu,
bắt đầu chậm rãi chuẩn bị cho A, khiến thân thể cậu hơi run rẩy.
B dựa vào bên tai A, nói: “Phòng này cách âm không tốt lắm, tiếp theo đừng kêu ra tiếng nhé”.
Đêm tắm suối nước nóng, mới chỉ vừa bắt đầu.
Ba ngày sau lần đi tắm suối nước nóng, A gọi điện cho Ngô Hân, hỏi cô
sau giờ làm có rảnh không. Ngô Hân bảo cô cũng đang có việc muốn nói với cậu, hai người liền hẹn nhau ở một quán cà phê. A đến trước, tâm tình
rối loạn vô cùng. Hôm nay cậu hẹn gặp là muốn kết thúc cái quan hệ
“người yêu” giữa hai người. Lần đó nhất thời nông nỗi đến quán bar mời
mấy cô gái uống rượu, trong đó có người là Ngô Hân, khi đi từ quán ra,
anh đã hỏi cô: “Hay là, chúng ta thử yêu nhau xem thế nào?”.
Cậu chỉ là buột miệng hỏi thế, chẳng ngờ Ngô Hân lại nhận lời thật. Cậu đã
nghĩ: Hay là, cứ yêu thật luôn đi. Nhưng qua cái đêm ở suối nước nóng
kia, cậu không thể không thừa nhận, cậu có lẽ là…Tóm lại, cậu chẳng còn
mặt mũi nào nhìn cô nàng “bạn gái” này nữa cả.
Một lúc sau Ngô
Hân cũng tới. A đấu tranh mãi vẫn chưa mở được miệng, Ngô Hân lại lên
tiếng trước: “Xin lỗi, chúng ta chia tay đi”.
A: “…”.
Ngô Hân: “Dù sao lúc đầu cũng đã nói chỉ là thử xem thế nào thôi. Không phải lúc đó anh cũng nghĩ thế sao?”.
Nói thế cũng không sai, có điều sao nghe lại khiến người ta buồn bực thế nhỉ?
A thấy hơi bực: “Tôi có thể hỏi tại sao không?”.
Ngô Hân: “Tôi thích người khác rồi, trong mắt tôi, anh ấy là người đàn ông
hoàn hảo. Hơn nữa, tôi cảm giác là anh ấy hình như cũng có ý với tôi”.
A nghĩ: Không đúng, từ lúc cả hai quen nhau đến giờ còn chưa đến một tuần lễ. Hơn nữa còn ở bên nhau đến mấy ngày, cô nàng này gặp người đàn ông
“hoàn mỹ” kia ở chỗ nào chứ?
A dè dặt hỏi: “Anh ta là…?”.
Ngô Hân ngẩng đầu nhìn A một cái: “Thật ra nói với anh cũng không sao, là Trầm Hạ”.
Tối đó B đang tăng ca.
Nói là tăng ca nhưng thực ra anh chỉ ngồi ở phòng làm việc, ngẩn người nhìn di động mà thôi. Anh nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn nhấc điện thoại
lên, bắt đầu soạn tin nhắn. Kết quả, còn chưa kịp viết xong thì “ầm” một tiếng, chỉ thấy A lửa giận bừng bừng đạp cửa bước vào.
B: “Cậu làm gì thế? Ăn nhầm thuốc nổ à?”.
A cười khẩy một tiếng: “Anh cũng được lắm!”.
B: “Cái gì?”.
A: “Giả vở, còn tiếp tục giả vờ?!”.
A lúc này quả thật là tức điên rồi. Ngô Hân nói với cậu, tối hôm tắm suối nước nóng đó, hai người bọn họ còn nhắn tin cho nhau nữa. Anh ta được
lắm, một bên đè cậu xuống, một bên tán tỉnh người con gái khác.
B nhíu mày: “Rốt cuộc là cậu đang nói gì thế?”.
A: “Biên tập đại nhân, ngài cứ muốn tôi nói thẳng ra mới được à? Được
thôi, ngài đã chẳng lo mất mặt thì tôi có gì phải để ý chứ. Sao nào, cảm giác tán tỉnh phụ nữ sau lưng tôi rất vui vẻ sao?”.
B nhìn chằm chằm vào A, không nói gì. A thấy anh như vậy, trong tim lập tức lạnh
đi. Vốn cậu còn định qua đây xem có nhầm lẫn gì không, nghe xem anh giải thích thế nào. Mà giờ phút này, tình hình trước mắt phải hiểu thế nào
đây, im lặng là thừa nhận sao?
B nhìn cậu một lúc, cuối cùng
cũng mở miệng: “Cậu tức giận là bởi tôi tán tỉnh người con gái khác sau
lưng cậu, hay là vì tôi phản bội tình bạn của cậu, tán tỉnh bạn gái
cậu?”.
A bị B hỏi thế thì sững ra: Cậu giống như cô vợ nhỏ chạy đến khiển trách anh thế này là vì…
B tiếp tục nói: “Tôi thừa nhận, tối hôm đó quả thật tôi có nhắn tin với cô ấy, tôi…”.
A vừa nghe thế, lửa giận lập tức bốc lên tận đầu, ngắt lời anh: “Cuối cùng thì anh cũng chịu thừa nhận rồi?”.
Sau đó cậu nhìn thấy di động trên tay B, liền giật luôn lấy, nói: “Vừa mở
cửa ra đã thấy tay anh run rẩy một chút. Anh căng thẳng cái gì, chẳng lẽ đang làm chuyện gì mờ ám à?”.
Cậu ấn một phím trên điện thoại, màn hình lập tức sáng lên.
A: “Ái chà, hóa ra là đang soạn tin nhắn. Người nhận: Tinh Tinh[1'>! Gọi cũng thân mật quá nhỉ?”.
[1'> Tinh Tinh: Có nghĩa là ngôi sao.
A căm tức nhìn B: “Để tôi xem viết cái gì: Anh muốn nói với em, anh thích em, rất thích em. Vì thế, xin em cùng anh…”.
A đọc từng chữ từng chữ một, tức giận quá mức lại hóa cười: “Ra là đã
tiến đến giai đoạn tỏ tình rồi à. Có điều vẫn chưa kịp viết xong đã bị
tôi làm gián đoạn rồi. Không sao, hai người tâm ý tương thông, không cần viết hết cũng có thể hiểu được nhau. Để người bạn này làm việc tốt, gửi giúp anh nhé”.
Nói xong, A ấn thẳng nút gửi đi.
Chưa đến năm giây sau, trong văn phòng vang lên tiếng nhạc trong trẻo. Đó là nhạc chuông tin nhắn của A.
A ngây ra.
Cậu nghi hoặc rút điện thoại ra nhìn, lại nhìn lên B, dường như nhất thời
hoàn toàn mất khả năng suy nghĩ, không biết phải nói gì mới được. B lạnh nh