
mãng hơn cả đàn ông con trai”.
Lời vừa dứt đã nghe một giọng nói mang vẻ hờn dỗi vang lên: “Bố, bố lại nói xấu con rồi!”.
Lúc này thụ mới nhận thấy trong phòng còn một cô gái tầm tuổi mình. Bác gái nhìn con: “Tiểu Tuệ, lúc nhỏ con thích nhất là đi theo sau mông anh
Ninh, bây giờ gặp rồi sao không chào anh một tiếng?”. Câu này vừa thốt
ra, bốn vị phụ huynh lập tức bật cười. Cô gái tên Tiểu Tuệ kia mặt mày
thoắt cái đỏ hồng, nhìn thụ kêu một tiếng: “Anh A Ninh”.
Thụ lúng túng đáp lại.
Đợi thụ về phòng cất đồ xong xuôi thì bữa tối Diệp gia cũng bắt đầu. Trong
suốt bữa ăn, các bậc phụ huynh vô cùng thân thiết chuyện trò, liên tục
nói mấy câu đầy ẩn ý như: “Tiểu Tuệ nhà chúng tôi còn chưa có bạn trai
đây này, cũng muốn tìm cho nó một người con trai hiểu chuyện, đáng tin
cậy”, “ A Ninh, mau gắp đồ ăn cho Tiểu Tuệ đi”, “Tiểu Tuệ với A Ninh ở
cạnh nhau nhìn xứng đôi thật đấy”…
Thậm chí thụ và cô gái chỉ
thuận miệng nói chuyện với nhau mấy câu, các vị phụ huynh cũng có thể
cười đầy ẩn ý. Thụ cũng đã đoán ra bố mẹ gọi bằng được mình về chắc là
vì buổi xem mắt này rồi, nhất thời cả người như ngồi trên đống lửa. Khó
khăn lắm mới chịu đựng được đến hết bữa ăn, bố Diệp lại nói: “A Ninh à,
nhà bác Lý đã mấy chục năm không về đây rồi, mấy năm gần đây thành phố
Thanh Châu thay đổi không ít, dù sao ngày mai con cũng rảnh rỗi, hay là
đưa Tiểu Tuệ đi loanh quanh chơi đi”.
Bố Diệp vừa nói xong, bác
Lý lập tức tiếp lời: “Đúng thế, đúng thế, bọn bác đều già cả rồi, đi lại cũng khó khăn, hai người trẻ tuổi các cháu tự đi chơi là được rồi”, nói xong cả bốn người đều nhìn cậu vô cùng thân thiết. Thụ đành mặt dày mày dạn mà gật đầu.
Tiễn nhà bác Lý đi xong, thụ rốt cuộc cũng nhịn không được: “Bố, mẹ, bố mẹ đây là đang làm gì thế?”.
Mẹ Diệp cười hì hì: “Tiểu Tuệ không tồi đúng không. Năm sau con bé sẽ đến
một công ty ở Dương Thành làm việc. Không phải con cũng đang định ở lại
đó phát triển sao, về sau hai đứa có thể chăm sóc lẫn nhau rồi”.
Thụ: “Con hiện thời chưa có ý định về mặt này”.
Bố Diệp: “Con xem con nói gì thế. Con cũng chẳng còn nhỏ nữa rồi. Hơn nữa, chúng ta đâu phải muốn con kết hôn ngày bây giờ, cứ thử ở bên nhau cũng chẳng có gì nghiêm trọng cả”.
Thụ: “Bố!”.
Bố Diệp khoát tay: “Được rồi, mai còn phải đưa con gái nhà người ta đi chơi nữa”.
Thụ tức giận nhưng lại không tiện bùng nổ, chỉ có thể ôm tâm trạng bực bội
về phòng gọi điện thoại cho công, muốn kể chuyện này cho công nghe.
Nhưng gọi đến ba, bốn cuộc đều không thấy nhấc máy.
Ngày thứ
hai, đưa Tiểu Tuệ đi tham quan khắp thành phố, có điều thụ từ đầu đến
cuối vẫn không tập trung. Theo lý mà nói, công nhẽ ra phải gọi điện lại
cho cậu mới phải, nhưng di động mãi chẳng thấy động tĩnh gì. Đến buổi
chiều, thụ đưa Tiểu Tuệ đến nhà hàng mà cô đã hẹn với người nhà. Cô gái
lấy ra một cái hộp, nói là bố cô gửi tặng bố Tiểu Diệp ít trà, tối qua
quên mất không mang sang. Thụ hơi do dự, định từ chối nhưng ngặt nỗi đây không phải tặng cho cậu nên cuối cùng đành nhận lấy. Về đến nhà, mẹ
Diệp cứ hỏi mãi hôm nay đi chơi thế nào, tâm trạng thụ vốn đã không tốt, cũng chỉ qua quýt một câu “ Cũng được” rồi đưa hộp trà cho bố mẹ.
Bố mẹ thụ nghi hoặc nhìn một cái rồi mới hiểu ra: Đây rõ ràng là tâm ý của con gái nhà người ta, lấy danh nghĩa bố mình gửi tặng, chắc là sợ bị từ chối thôi. Mẹ Diệp cứ khen nức nở Tiểu Tuệ quả là có lòng, lại cảm thấy có chút không yên. Thế là về phòng lấy ra một món đồ đưa cho thụ, bảo
thụ mai đem qua tặng Tiểu Tuệ. Thụ vừa nhìn qua, là một mặt dây chuyền
hình Phật bằng ngọc.
Thụ giật mình sửng sốt: “Mẹ! Mẹ đang đùa gì thế?”.
Mẹ Diệp: “Sao vậy? Con không nhớ cái mặt dây này rồi à? Là lúc mẹ đến chỗ
con, vị hòa thượng ở chùa Đại Minh hương hỏa hưng thịnh vô cùng tại
Dương Thành đã tặng cho mẹ, nói là có duyên. Mẹ thấy món đồ này cũng xem như đã được ban phước, đem tặng Tiểu Tuệ làm bùa hộ thân cũng không tồi đâu”.
Thụ sao có thể không nhớ cái mặt dây này được cơ chứ,
miếng ngọc này đúng là đã được ban phước, nhưng là do công mua, sau đó
mới nhờ đại sư trong chùa tặng cho mẹ cậu. Công bảo không cần biết thế
nào, đây là lần đầu tiên gặp người lớn, theo phong tục của Dương Thành
thì nhất định phải tặng quà. Thế là mới nghĩ ra cách lòng vòng này để
tặng ngọc cho mẹ thụ.
Thụ: “Không được, cái này không thể tặng
được. Đại sư nói có duyên với mẹ nên mới tặng mẹ, mẹ tùy tiện tặng cho
người khác thế này sao được”.
Mẹ Diệp: “Sao lại không được? Mẹ
với Tiểu Tuệ cũng rất có duyên mà. Thiện duyên là lưu truyền, thanh niên như con sao còn cổ hủ, cố chấp hơn cả mẹ thế? Mẹ nhìn đi nhìn lại, vẫn
thấy tặng cái này là tốt nhất”.
Thụ: “Mẹ, không được, cái này tuyệt đối không được đem cho”.
Mẹ Diệp: “Mẹ thấy rất tốt. Dù không phải quý giá lắm nhưng ngụ ý thì rất tốt”.
Thụ: “Ngọc trước giờ vẫn rất đắt”.
Câu này bị bố Diệp ngồi xem bên cạnh đem ra đùa: “Dù sao mảnh ngọc này cũng có phải mẹ con bỏ tiền ra đâu, đắt cái gì chứ?”.
Thụ vừa gấp lại vừa tức, buột miệng: “Bố, mảnh ngọc này là bạn con mua tặng mẹ đấy!”.
Mẹ Diệp n