
chỉ có thể xếp ở hạng trung thôi”.
Thụ: “Em thấy rất lợi hại đấy, anh chắc chắn không thắng nổi đâu”.
Công: “Không thể nào”.
Cha Hướng lười biếng tiếp lời: “Vậy thì đánh cược đi”.
Công: “Cược cái gì?”.
Thụ: “Cháu thấy khăn quàng của bác gái mà kết hợp với áo khoác nữa thì sẽ rất đẹp…”.
Cha Hướng: “Nói mới nhớ, bác gái mấy hôm trước có nhìn trúng một cái nhưng chê đắt quá, không dám mua…”.
Công: “…Cha, định mượn hoa hiến phật[2'> thì cũng phải xem bản lĩnh thế nào đã”.
[2'>Mượn hoa hiến phật (tá hoa hiến phật): Đại ý là lấy của người này tặng người khác, mình không mất gì mà còn được mang tiếng tốt.
Cha Hướng mặt mày không chút để ý: “Thế thì cứ đánh bình thường thôi”.
Kết quả, chưa đến năm phút sau công đã thua rồi.
Mẹ Hướng bê dĩa đồ ăn nóng hổi ra ngoài nhìn thấy cha Hướng và thụ cười
không dứt còn con trai nhà mình thì mặt mày đau khổ liền hỏi: “Sao
thế?”.
Cha Hướng vung tay vô cùng hào hùng: “Không có gì, nó vừa thua anh một cái áo khoác thôi”.
Ăn xong bữa trưa, mẹ Hướng ra vẻ thần bí nói muốn cho thụ xem một thứ rất
hay ho, sau đó lấy ra một quyển nhật ký. Thụ còn chưa kịp hỏi đây là gì
thì đã nghe tiếng công kêu lên thảm thiết: “Mẹ! Sao mẹ còn giữ quyển
nhật ký đó làm gì?”.
Mẹ Hướng không thèm để ý đến con mình, quay sang thụ: “Tiểu Diệp, để bác đọc cho cháu nghe, vui lắm!”.
Mẹ Hướng hắng giọng, bắt đầu đọc.
“Ngày…tháng…năm, trời nắng. Hôm nay cô giáo Vương mặc một cái váy màu đen, sau đó cô bắt cả lớp đặt câu theo mẫu ‘Váy đen như…’. Mình đặt câu: Váy đen như quần
lót của bố em. Cô bắt mình đứng ngoài cửa lớp”.
“Ngày…tháng…năm, trời mưa. Hôm nay mưa rất to, mình chẳng muốn đi học tý nào, nhưng cuối cùng vẫn phải đến trường. Mẹ cho mình hai cái bánh trà xanh, bảo mình
đến trường ăn. Bánh rất thơm, mình ăn vèo cái đã hết. Kết quả, mình bị
nghẹn, mở ngoặc, chữ ‘nghẹn’ này viết khó thế, đóng ngoặc.”
“Ngày…tháng…năm, trời mưa. Sao vẫn còn mưa thế! Trời mưa là ông mặt trời đang tưới hoa chăng?”.
“Ngày…tháng…năm, trời âm u. Bài tập hôm nay là viết về ‘Thầy cô giáo của em’, mình viết
về thầy dạy toán, mình nói thầy dạy rất hay, có điều đầu thầy hơi nhiều
gàu một tý.”
“Ngày…tháng…năm…”
Mẹ Hướng không đọc tiếp
nữa, thụ cũng không nghe tiếp được nữa, hai người cười nghiêng ngả. Mặt
công đỏ hồng giật lại quyển nhật ký, tức giận nói: “Lần này con nhất
định phải đem nó đi”.
Khó khăn lắm mới về nhà được một lần, tối
đó công và thụ cũng không vội đi, ở lại nhà công ngủ luôn. Thụ nằm trên
gường, nghĩ đến những gì mẹ Hướng đọc trong nhật ký của công khi còn
nhỏ, không nhịn được mà cười ha hả. Công bó tay nhìn cậu: “Buồn cười thế thật à?”.
Thụ nín cười, lắc đầu. Công vừa quay người đi lại đã nghe thấy sau lưng vang lên tiếng cười.
Công: “…”.
Mất không ít sức thụ mới dừng lại được, nhìn công ngồi trên bàn hình như đang viết gì đó, liền hỏi: “Anh đang viết gì thế?”.
Công giọng đầy tức giận đáp lại: “Đang viết xấu em”.
Thụ: “…Nhất định phải viết chi tiết một chút đấy”.
Công vứt bút sang một bên, nhào lên gường hôn thụ một cái thật mạnh, sau đó kéo chăn lên: “Đi ngủ!”.
Không biết có phải do lạ gường hay không, sáng hôm sau thụ dậy sớm hơn bình
thường. Lúc cậu ngồi dậy chuẩn bị đi đánh răng rửa mặt thì nhìn thấy
quyển nhật ký kia nằm trên bàn làm việc. Cậu quay đầu nhìn công một cái: Anh vẫn còn đang ngủ. Thụ cười, len lén mở nhật ký ra, lật đến trang
cuối cùng, chỉ thấy trên đó có một hàng chữ được viết cẩn thận bằng bút
nước màu đen:
Ngày 2 tháng 9 năm 2011, trời nắng, mình gặp được Chiêu Ninh.
Buổi chiều trước tết Tây một ngày, thụ chuẩn bị về nhà. Công chẳng muốn
cậu đi chút nào, thụ có phần bất đắc dĩ: “Chỉ ba ngày thôi mà, đến ngày
thứ ba là anh lại có thể nhìn thấy em rồi”.
Công mua cho thụ rất nhiều đặc sản của Dương Thành, sau đó còn đưa cậu đến tận chỗ ngồi trên xe. Lúc gần xuống xe, anh nhìn thụ như định nói gì đó nhưng trên xe
đông quá, thụ xiết tay anh như muốn an ủi, đưa một ánh mắt ý muốn bảo
anh cứ an tâm, lúc này công mới ngoan ngoãn xuống xe. Một ông bác ngồi
bên cạnh thụ nói: “Cậu trai trẻ, bạn cậu tốt với cậu thật đấy, giúp cậu
xách đồ lên tận trên xe luôn”.
Thụ cười đáp: “Không phải bạn cháu đâu ạ, là người nhà của cháu đấy ạ”.
Lúc thụ về đến nhà thì vừa đúng giờ ăn cơm, thụ nhớ đến bữa ăn lần trước
cùng với cha mẹ công, không nhịn được mà tưởng tượng đến lúc công về nhà mình ăn cơm thì sẽ như thế nào. Vừa bước vào trong nhà, thụ hơi ngạc
nhiên: Trong nhà hình như có khách. Mẹ thụ vừa thấy con trai về, lập tức cười vui vẻ tiến lại: “A Ninh về rồi, mau lại đây”.
Mẹ Diệp đưa thụ đến trước mặt một đôi vợ chồng tuổi trung niên, nói: “Lão Lý, ông
xem, đây là A Ninh nhà chúng tôi đấy, nhoáng cái đã lớn đến thế này rồi. A Ninh, đây là bác Lý, con còn nhớ không? Lúc con còn nhỏ nhà bác ở
ngay sau nhà mình, bác còn thường xuyên cho con kẹo ăn đấy”.
Nói thật thì thụ chả nhớ được tý nào hết, nhưng cậu vẫn cười: “Hóa ra là bác Lý, cháu chào bác”.
Bác Lý nhìn thụ, cười đáp: “A Ninh vẫn ngoan ngoãn, lễ phép như trước, đâu
có giống con gái bác, còn lỗ