
c! Chỉ là trải qua lần đánh nhau này, võ công của ta và ngươi không phân cao thấp,
muốn lấy tính mạng đối phương thật đúng là không dễ dàng, Yến mỗ còn có
chuyện quan trọng trong người, không tiện ở lâu, nếu không đánh nhau thì không quen biết, Yến mỗ xin công tử lưu lại danh hiệu cùng chỗ ở, ngày
khác lại tới cửa lãnh giáo!" Ngân Y Nhân cười to nói.
"Hả? Địa
chỉ không có, danh hiệu ngược lại có thể cho ngươi." Lạc Tuyết nói qua
nhìn về phía cánh tay áo trống không của mình, lạnh nhạt mà nói: "Người
ta gọi ta là công tử cụt tay —— Vân Hận Thiên!"
"Ngươi chính là
người vang danh thiên hạ công tử cụt tay? Tốt! Ta hỏi ngươi, ngươi và
Trang vương phủ nước Đại Kim có phải có thù hận gì không?" Ngân Y Nhân
hơi kích động mà hỏi.
"Các hạ hỏi câu vừa rồi có ý gì?" Lạc Tuyết cau mày hỏi, chuyện của nàng đã truyền xa đến như vậy rồi à?
"Ha ha, đã như vậy, ta nghĩ chúng ta là có cơ hội hợp tác đấy!" Ngân Y Nhân nói xong từ trong ngực lấy ra một khối lệnh bài bằng vàng, vứt xuống
trong tay Lạc Tuyết, "Ngày sau công tử nếu có bất kỳ việc gì cần, chỉ
cần mang theo nó đến Nam Chiếu quốc tìm ta!"
Nam Chiếu quốc? Lạc
Tuyết ngẩn ra, theo bản năng nàng không muốn có quan hệ với người của
nước khác, đang chuẩn bị cự tuyệt, lại nhớ đến kẻ thù giết cha mình có
thể đang ở Nam Chiếu quốc, cô chuyện này đến U Châu không phải là để hỏi thăm tin tức của “Mạc Bắc Hắc Thất” sao? Nhận vật này có thể có ích đối với nàng, nghĩ đến đây, Tay Lạc Tuyết đưa ra trong không trung lại rút
về, nói: “Chuyện về sau không ai có thể nói trước được, ta sẽ không cam
kết bất cứ điều gì với ngươi.”
"Vân công tử lãnh nhược băng sương thật đúng như lời đồn của thế tục, Yến mỗ vẫn luôn cho mình đã đủ lạnh
lùng,không ngờ gặp gỡ người so với mình còn lạnh hơn, công tử Vân Hận
Thiên mất đi cánh tay nhưng lại có tướng mạo phong lưu thiên hạ, nếu đổi lại thành nữ tử, chắc chắn sẽ mị hoặc được tất cả nam nhân trong thiên
hạ!” Ngân Y Nhân nói đùa, ánh mắt lại không chớp nhìn chằm chằm vào mặt
của Lạc Tuyết.
"Hừ! vẻ mặt thần bí của Các hạ chỉ sợ rằng làm
người khác ngạc nhiên hơn so với vẻ mặt của Vân mỗ đi! Hình như các hạ
còn chưa nói cho Vân mỗ biết vì sao lại xông vào kho lương thực của U
Châu?” Lạc Tuyết phẫn nộ nói. Vẻ mặt của nàng viết rõ là "Yêu nghiệt"
sao? Vì sao đi đến đâu cũng đều bị người ta đem ra so sánh với nữ nhân?
"Ha ha, Vân công tử không phải là người của quan phủ, vẫn nên không biết
thì hơn. Yến mỗ còn có thể đến tìm ngươi, cáo từ!" Ngân Y Nhân tùy tiện
tà mị cười, đáng tiếc đã bị mặt nạ che lấp, Lạc Tuyết không thấy được,
chỉ thấy trong đôi mắt kia dường như cất dấu ý cười, sau đó nhanh chóng
biến mất trong rừng. Sau khi Ngân Y Nhân biến mất, Lạc Tuyết lần thứ hai trở lại thành U Châu.
Vì để tránh phiền phức, nàng trực tiếp chờ lúc trời đã tối rồi sau đó
mới dùng kinh công nhảy vào.
Tùy tiện chọn đại một khách điếm lẻn vào, thì thấy ở phòng lớn có đám người tụm năm tụm ba lại bàn tán về chuyện ban ngày.
"Chậc chậc. Những người đó chết thực sự rất thảm! Gương mặt hoàn toàn bị biến dạng, tay chân còn bị chặt đứt. Ai!"
"Nghe nói là người của nước Nam Chiếu làm. Chiến tranh giữa hai nước hết sức căng thẳng."
"Không thể như vậy được? Một khi đã đánh nhau, thì người chịu khổ không phải là thường dân chúng ta sao?"
"Nước Nam Chiếc thật âm hiểm. Dám làm nổ kho lúa ở U Châu của chúng ta! Ta
nghe nói... Đó là phần lương thực mà triều đình dự trữ!"
....
Lạc Tuyết nghe những lời nói chuyện này, trong lòng liền trầm xuống. Cái
người thần bí Ngân Y đó lại dám làm nổ kho lúa? Rốt cục dụng ý của hắn
là gì? Muốn chặt đứt nguồn chi viện của Đại Kim sao? Xem ra nước Nam
Chiếu và Đại Kim còn có thể xảy ra một trận chiến tranh! Bà nội của nàng không phải là chết trong tay đội quân tinh nhuệ của Nam Chiếu sao? Nghĩ tới chuyện này, Lạc Tuyết hối hận không kịp, thân là con dân Đại Kim,
nàng thực sự không nên buông tha cho tên Ngân Y Nhân đó. Tuy là người đó võ công tương đương vơi nàng, nhưng mà nếu như nàng sử dụng Hỏa Vân
Kiếm, chắc chắn sẽ gia tăng uy lực. Phần thắng sẽ nhiều lên, chỉ tiếc... Ai, cái này có tính là thả hổ về rừng không?
Lạc Tuyết nắm chạy
tay lại, vô tình đụng phải miếng kim bài. Nghĩ tới người nọ, hắn nói khi cần có thể sử dụng, có thể đi tới nước Nam Chiếu tìm hắn. Mà hắn còn có thể tới tìm nàng, nói như vậy, chẳng lẻ người đó có quan hệ gì rất lớn
với nước Nam Chiếu sao? Hắn ta tự xưng là "Yến Mỗ", cái tên này nghe rất quen tai?
Lạc Tuyết nhíu mày lại suy nghĩ, cuối cùng cũng nghĩ
ra. Phụ thân Lê gia đã từng nói qua, Hoàng Tộc của Nam Chiếu họ Yến! Sau đó thì tâm tình của Lạc Tuyết này càng phức tạp, nếu như người đó thật
sự là là người trong Hoàng Thất Nam Chiếu, thì làm sao có thể lấy thân
mình ra mà làm chuyện nguy hiểm đến vậy, dám chạy tới đây làm nổ kho lúa của địch? Hắn còn hỏi nàng có phải từng có quan hệ với Trang phủ không? Hắn còn muốn hợp tác gì với mình để làm gì?
Sau khi ăn qua bữa
cơm đơn giản xong, Lạc Tuyết mang tâm trạng nghi ngờ chất chồng, tùy
tiện đi xuống đường