pacman, rainbows, and roller s
Phượng Tàn Phi Cẩm Tú Thiên Hạ

Phượng Tàn Phi Cẩm Tú Thiên Hạ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325771

Bình chọn: 8.00/10/577 lượt.

ù là kiếp trước hay kiếp

này cũng được!"

Lạc Tuyết và Ngọc Trần Tử uống đến tối, nàng lẳng lặng nghe Ngọc Trần Tử nói

chuyển cũ của mình.

"Năm đó ta mới hai mươi tuổi, lúc đó ta vừa mới học thành nghề, chính là

thời điểm tuổi trẻ ngông cuồng. Đêm hôm ấy, ta gặp được Như Mi ở hồ liễu, ta

không cách nào hình dung được lần đầu tiên ta nhìn thấy nàng ta kiếp sợ đến nhường

nào, nàng giống như là tiên nữ, nhẹ nhàng dựa vào thành lâu trăng rằm, đôi mắt

trong suốt như một hồ nước trong xanh, từ đó ta liền bị nhốt trong đôi mắt đó.

Thật may là, Như Mi cũng có tình ý ta, chúng ta yêu nhau, nhưng kẻ ngông cuồng

như ta đây không muốn cả đời trốn ở cái địa phương đó, luôn muốn đi xông xáo

giang hồ một phen. Vì vậy ta không để ý việc Như Mi cố giữ ta lại, dứt khoát bỏ

nàng mà đi, ta muốn nàng chờ ta ba năm, ba năm sau ta nhất định sẽ trở về cưới

nàng."

"Ai ngờ một phút từ biệt, lại thành cả đời chờ đợi dằng vặt. Ba năm sau ta

trở lại tìm Như Mi, mới biết Như Mi một tháng trước đã thành thân! Gả cho thanh

mai trúc mã của nàng, chỉ phúc vi hôn cho Phong gia Tề Châu, ta không cam lòng,

ta hận Như Mi phản bội lời thề của chúng ta, cho nên ta lặp tức đi tìm nàng, phu quân của

nàng là Phong Mộc Thanh cho phép chúng ta gặp mặt, Như Mi nói cho ta biết, nàng

hận ta! Hận ta năm bỏ lại nàng mà đi? Càng hận hơn là vì sao lại trở về tìm

nàng?"

"Ta bị đả kích lớn, Như Mi nói hai câu rồi sau đó kiên quyết không gặp ta

nữa. Phong Mộc thanh nói, Như Mi vốn không muốn gả hắn, hôn ước của bọn họ năm

năm đã được hủy bỏ, nhưng mà Liễu gia gặp phải biến cố, trong một đêm hai bàn

tay trắng, phụ mẫu Như Mi muốn hắn đến cửa cầu hôn lần nữa. Hắn đồng

ý, bởi vì hắn cũng giống như ta đều yêu Như Mi, nhưng mà Như Mi không muốn, mẫu

thân Như Mi dùng cái chết để uy hiếp, ép Như Mi khóc đồng ý mối hôn sự

này."

"Phong Mộc Thanh ước hẹn với ta, chờ tương lai sau khi hắn chết, sẽ để ta

chăm sóc Như Mi. Vì ước hẹn này, nên ta cả đời không có thành thân, một mình ở

trên giang hồ phiêu đãng, cứ như vậy mà hơn ba mươi năm. Ta có danh hiệu

"Mặt quỷ thần y", cứu sống vô số người trong thiên hạ, cũng có vô số

người không tiếc của cải, đưa cho ta vạn lượng vàng nhờ ta xem bệnh. Nhưng chỉ

có một mình Phong Mộc Thanh không để cho ta xem bệnh cho hắn, hắn nói, hắn chiếm

Như Mi nhiều năm như vậy, đã đến lúc phải trả lại cho ta, cũng nên thành toàn

cho chúng ta. Sau khi Phong Mộc Thanh đi, Như Mi ở linh đường không ăn không uống

ngồi yên ba ngày ba đêm, ta cũng trông coi Phong Mộc Thanh ba ngày ba

đêm."

"Sau đó, ta muốn mang Như Mi đi, nàng lại cự tuyệt ta; nàng nói, chúng ta

bỏ lỡ năm đó, thì đã bỏ lỡ cả đời. Nàng cả đời yêu ta, nhưng lại đem tình cả cả

đời cho Phong Mộc Thanh, hơn ba mươi năm trước nàng đã gả vào Phong gia, thì cuộc

đời này sẽ không bước ra khỏi Phong gia nữa bước. Nàng nói, chúng ta sống không chung chăn nhưng

chết chung huyệt, có được không? Chúng ta dây dưa mấy chục năm, yêu thương lẫn

nhau lại hành hạ lẫn nhau mấy chục năm, kiếp sau chúng ta người nào cũng không

cần phải buôn tay người nào có được không?"

"Ta chảy nước mắt đồng ý, sau đó đi xa tha hương, không trở lại Tề Châu nữa.

Sau đó, ta phát hiện "Hồi hồn cốc" này, ta rất thích, nên quyết định ở

đây, cứ như vậy mà đã hơn hai mươi năm. Không còn có tin tức của Như Mi, không

ngờ, năm đó nàng đã vĩnh viễn xa cách ta. . . . . ."

Lạc Tuyết nghe xong câu truyện này với giọng nói trầm thấp, lòng của nàng cũng

đang trở nên run rẩy.

Ngọc Trần Tử đã bị tác dụng của rượu cồn làm cho ngủ thiếp đi. Lạc Tuyết vẫn

còn đang suy nghĩ câu nói của Như Mi: chúng ta bỏ lỡ năm đó, thì đã bỏ lỡ cả đời.

Giống như nàng và Long Ngạo Thiên, năm đó chỉ một tiếng "Gặp lại!",

thì đã quyết định bọn họ gặp lại là hai người xa lạ, cho nên, tình cảm cũng đã

nhạt, không còn giống như nữa năm đó!

Lạc Tuyết thức trắng cả đêm ở bên cạnh canh giữ Ngọc Trần Tử.

Sáng sớm ánh mặt trời ấm áp chiếu vào trong cốc, Ngọc Trần Tử tỉnh lại thì đã

nhìn Lạc Tuyết đang mỉm cười, ông cười đáp lại: "Lạc nhi, sư ông đêm qua nằm

mơ thấy Như Mi rồi, nàng vẫy tay với ta, nàng nói nàng sẽ chờ ta, Lạc nhi, con

có tin không?"

"Tin. Lạc nhi tin tưởng tình yêu cố chấp của sư ông sẽ cảm động trời đất,

trời cao định sẽ không phụ kiếp sau của sư ông!" Lạc Tuyết gật đầu một

cái, giọng mang đầy vẻ kiên định.

"Kiếp sau? Làm người thật sự có kiếp sau sao?" Ngọc Trần Tử nỉ non

nói, "Lạc nhi, chúng ta đi thăm phụ thân của con đi! Nhất định là hắn cũng

rất tĩch mịch rồi!"

"Vâng."

Một lần nữa trở về hang động, mở của cơ quan thứ nhất ra, Lạc Tuyết đốt nhanh,

xá ba lạy: "Phụ thân, Lạc nhi tới thăm người, người có khỏe mạnh không?

Sau này người phải nhìn sư ông nhiều một chút, ông già rồi, rất dễ dàng làm

chuyện hồ đồ. Người cần phải nhìn chằm chằm sư ông để cho ông bình an chờ Lạc

nhi trở về?"

"Ha ha, nha đầu, sư ông sẽ không làm chuyện hồ đồ đâu. Sư ông còn phải

nghe cháu trai Như Mi muốn thay Như Mi nói cái gì với ta! Con phải mau dẫn hắn

tới đây gặp ta!" Ngọc Trần tử cười nói, ánh mắt lạ