Phương Đại Trù

Phương Đại Trù

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324615

Bình chọn: 9.00/10/461 lượt.

một thiếu phụ tuổi còn trẻ đến đây hay không.

Trong Đông Hạng phủ có không ít người quen biết Phương Nhất Chước, người tới

nơi này, phần lớn đều đi mua lá bùa, đều lắc đầu nói không thấy.

Thẩm Dũng cau mày, dẫn theo Tiểu Kết Ba tiếp tục tìm kiếm.

“Thiếu gia, thiếu phu nhân chắc mua được phù rồi.” Tiểu Kết Ba hỏi, “Có thể đã trở về phủ rồi hay không?”

Thẩm Dũng nghĩ nghĩ, nói: “Ngươi trở về phủ trước xem sao, ta sẽ đi dọc phố tìm!”

“Được.” Tiểu Kết Ba vội vàng chạy trở về.

Thẩm Dũng cau mày, tiếp tục đi về phía trước, con phố này thực hẻo lánh, hai bên đường phần lớn đều là cửa hàng, nhưng lại ít người lui tới, hơn nữa cửa hàng lại không giống cửa hàng, ngay cả một tấm biển cũng không có.

Thẩm Dũng đi đến trước một cửa hàng thêu, hỏi một phụ nhân đang ngồi bên

trong, có thấy một cô nương dáng người nhỏ, làn da trắng, đôi mắt rất to trên tay cầm một chiếc giỏ đựng thức ăn hay không.

Phụ nhân kia suy nghĩ một chút rồi gật gật đầu, nói: “Đúng là có một cô nương như

thế đi qua, trên tay nàng cầm giấy vàng, không biết tìm cái gì.”

“Giấy vàng?” Thẩm Dũng sửng sốt, lại hỏi phụ nhân, “Nàng đi về hướng nào?”

Phụ nhân duỗi tay chỉ phía trước, Thẩm Dũng liền vội vã đuổi theo.

Hắn vừa đi vừa cân nhắc, Phương Nhất Chước cầm giấy vàng gì … giấy vàng sao?

Thẩm Dũng lập tức cúi đầu xuống nhìn bùa chú trong tay, đúng là làm từ giấy

màu vàng. Hắn cầm lá bùa lật đi lật lại xem, cũng không thấy cái gì đặc

biệt… Lát sau dường như nghĩ ra cái gì, liền đứng lại, mở lá bùa kia ra.

Thẩm Dũng nhìn thấy, đương nhiên cũng giống như thứ Phương Nhất Chước nhìn

thấy —— hoa văn hình mây. Nhìn hoa văn này Thẩm Dũng lại hơi buồn bực …

tự hỏi, không biết Phương Nhất Chước cầm giấy này, đi chỗ nào rồi?

Thẩm Dũng nghĩ một lát, lại chạy trở về hỏi phụ nhân kia, “Hoa văn này có ý nghĩa gì?”

Phụ nhân hơi ngẩn người, nói: “À… Đây không phải hoa văn của cửa hàng giấy Từ Ký sao?”

“Cửa hàng giấy Từ Ký?” Thẩm Dũng thoáng khó hiểu, “Đó là chỗ nào?”

“À… Đi về phía trước, đầu đường có một cửa hàng giấy, chuyên môn bán nến thơm, giấy vàng mã, còn bán cả quan tài nữa.”

“Trong cửa hàng đó có người nào?” Thẩm Dũng hỏi, thấy trong mắt phụ nhân kia

hình như có hoài nghi, liền lấy từ trong ngực ra một miếng lệnh bài mà

người của nha môn hay dùng, nói: “Đại thẩm, ta là người của nha môn, có

một cô nương bị mất tích, ta đang đi tìm nàng.”

“À…” Phụ nhân

vội vã gật gật đầu, “Vâng quan gia!” Nói xong, nhìn trái nhìn phải, rồi

mới ghé lại gần thấp giọng nói, “Bên trong cửa hàng giấy Từ Ký kia vô

cùng u ám, hình như ở đó chỉ có một người trẻ tuổi, cũng chính là chưởng quầy, gọi là Từ Văn Mậu, ai nha, kẻ này vô cùng quái lạ, hay lẩm bầm

một mình, lại rất dọa người!”

“Chỉ có mình hắn thôi sao?” Thẩm Dũng hỏi.

“Đúng vậy.” Phụ nhân gật đầu.

Thẩm Dũng nói cảm ơn rồi lập tức đi về phía trước, trong lòng bồn chồn… Cửa

hàng giấy? Làm bùa chú, thầy tướng số mù, có liên quan gì đến kiếp nạn

lửa trời không? Sao lại thế này? Nhất Chước vì sao mất tích?

Trong đầu Thẩm Dũng xuất hiện ngàn vạn câu hỏi, có điều hiện tại chỉ có một ý niệm…Phải nhanh chóng tìm được nương tử bảo bối của hắn, nhỡ đâu Phương Nhất Chước xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, hắn phải làm sao bây giờ?

Phương Nhất Chước mơ mơ màng màng tỉnh lại, cảm thấy sau đầu truyền đến từng

đợt đau đớn, còn hơi bực mình, bên tai loáng thoáng có tiếng xì xào,

nhưng nghe không quá rõ ràng, dường như là bị một tầng gì đó ngăn cản.

Nàng khó khăn khôi phục chút thần trí, biết chính mình chỉ là ngất đi thôi,

nhưng mở to mắt, phía trước vẫn là một khoảng đen kịt.

Phương

Nhất Chước sửng sốt, nàng trừng mắt nhìn, lại sợ túa ra một thân mồ hôi

lạnh, nàng bị mù rồi sao? Vì sao cái gì cũng không thấy?

Đưa tay sờ sờ, mới phát hiện ra bốn chung quanh đều là tấm ngăn, duỗi tay đẩy,

quả nhiên trên đỉnh cũng có một tấm ván gỗ, tình cảnh hiện tại của nàng

chỉ có thể là đang nằm trong một cái rương hẹp dài chứa được một người.

Sau một lúc lâu phục hồi lại tinh thần, Phương Nhất Chước liền cảm thấy

toàn thân phát lạnh, rương hẹp dài chỉ có thể chứa được một người, đó

không phải là —— quan tài sao?

“Này!” Phương Nhất Chước dùng sức đẩy nắp quan tài, nhưng trên nắp như bị đóng đinh, đẩy không ra, nàng

dùng sức đá, cũng đá không được.

Trong lòng Phương Nhất Chước hoảng hốt, nàng bị chôn sống sao?

Vừa nghĩ đến đây, đôi mắt liền cảm thấy đau xót, trong lòng đều là hình ảnh của Thẩm Dũng, tướng công có biết nàng ở trong này hay không? Nàng bị

chôn ở đâu? Chẳng lẽ đột nhiên chết mà thần không biết quỷ không hay ở

chỗ này? Một người cũng không biết, chờ nàng chết. thi thể thối rữa ra

rồi, Thẩm Dũng cũng không tìm được nàng.

Phương Nhất Chước càng

nghĩ càng sợ hãi, vội vàng lắc đầu, bắt mình phải tỉnh táo lại, nàng yên lặng, dãn lỗ tai vào vách quan tài nghe ngóng… Mơ hồ, nghe thấy bên

ngoài truyền đến âm thanh xì xào, dường như có người đang đi lại, cũng

có tiếng niệm kinh.

Nàng chưa có bị chôn, vẫn còn ở bên ngoài!

Phương Nhất Chước nhẹ nhàng thở ra, bắt đầu chậm rãi sờ soạng bốn vách tường,


Old school Swatch Watches