
h bảo cô đó là người nguy hiểm.
Phòng làm việc của Tôn
Nhất Phàm chỉ cách phòng làm việc của Trì Trinh một bức tường, tấm kính ngăn
cách trong suốt đã được che thêm bằng một tấm rèm lật. Tuần Tuần ngồi bên cạnh
đó, bỗng nhiên cô đưa tay lật một lá rèm ngó nhìn sang người đang ngồi ở phía
bên kia.
Trong lòng Tuần Tuần luôn
có một câu hỏi, con người thực sự của Trì Trinh là như thế nào? Khinh mạn,
phóng khoáng, không biết sợ trời đất gì, hơi láu cá, thâm nho, gay gắt, chân
thành… rốt cuộc thì nét tính cách nào là của anh ta? Còn lúc này cô chỉ nhìn
thấy bàn tay của Trì Trinh đang liên tiếp lật giở đống tài liệu.
“Tôi đã nói rồi, cô cứ
yên tâm. Tấm rèm này lúc thường luôn hạ xuống, tôi nghĩ anh ta chưa hẳn lúc nào
cũng muốn nhìn thấy tôi đâu.”
Tuần Tuần giật thót
người, cô không để ý đến chuyện Tôn Nhất Phàm đã rời bàn làm việc tới đứng bên
cạnh cô từ lúc nào.
“Sao lại nói như vậy?”,
cô hỏi Tôn Nhất Phàm.
“Đổi lại là cô thì chắc
cô cũng chẳng muốn thấy người thất thế của lớp tiền bối trước mặt mình, đúng
không, vì nó nhắc cô rằng, vị trí mà cô đang ngồi được hưởng từ thành quả của
những người khác”.
“Anh nghĩ như thế à?”
“Đúng thế, tôi thực sự
rất coi thường cái vẻ công tử của anh ta. Ngoài việc là người may mắn ra thì
anh ta có cái gì nào? Nhưng tôi cũng phải thừa nhận, Nghiêu Khai giờ đây đã
không còn là Nghiêu Khai của những năm trước nữa. Trước hết, chưa nói tới Trì
Trinh, tổng bộ phải cử một chủ quản bộ phận tài vụ xuống đây có nghĩa là họ đã
không còn tin tưởng ở chúng tôi, Tuần Tuần, cô vào muộn, những
chuyện này không liên quan gì tới cô, nhưng nếu có một ngày tôi rời khỏi đây
liệu cô có đi cùng tôi không?”
“Anh muốn ra đi à?”
“Đó là chuyện chẳng sớm
thì muộn, tôi chỉ muốn biết cô có đi cùng tôi không?”
Ý của Tôn Nhất Phàm đã
quá rõ, chỉ muốn một câu trả lời ở cô. Anh ta ngồi bên cạnh Tuần Tuần, nét mặt
cương nghị, ánh mắt dịu dàng. Ở một góc độ nào đó, Tôn Nhất Phàm có những điểm
rất giống Tạ Bằng Ninh, họ đều rất chu đáo, dễ làm cho người khác cảm thấy yên
tâm. Nếu nói Trì Trinh là nước, vừa sâu không nhìn rõ đáy, vừa đầy sóng dữ dội,
thì Tôn Nhất Phàm và Tạ Bằng Ninh lại giống như những hòn núi đá, chắc chắn,
vững vàng.
Tuần Tuần đã phải trả qua
cuộc sống bất ổn thời thơ ấu, Tôn Nhất Phàm và Tạ Bằng Ninh là mẫu đàn ông mà
từ trong tiềm thức cô muốn gửi gắm, tin tưởng. Mặc dù cuộc hôn nhân giữa cô và
Tạ Bằng Ninh đã thất bại, nhưng cho đến giờ phút này cô vẫn không nghĩ anh là
người xấu, mà ngược lại anh ta là một người chồng rất tốt. Có quá nhiều nhân tố
khiến cho cô và anh ấy không thể tiếp tục sống cùng nhau, nhưng không thể vì
thế mà phủ nhận rằng mẫu người như anh ấy là phù hợp nhất với cô. Hôn nhân
nhiều khi được quyết định bởi sự phù hợp hay không phù hợp, chứ không phải là
yêu sâu sắc đến mức độ nào, vì thế Trương Ái Linh mới nói: Điều kiện phù hợp,
sẽ nên vợ nên chồng.
Nếu cô gật đầu và nắm tay
Tôn Nhất Phàm thì sẽ như thế nào nhỉ? Rời xa Nghiêu Khai, rời xa Trì Trinh, rời
xa cuộc sống cứ nơm nớp lo âu… Cuộc đời con người nhiều khi chỉ là sự lựa chọn
trong một giây phút.
Tuần Tuần khẽ đáp: “Tôi
chẳng thể đi được đâu nữa, tôi còn phải chăm sóc mẹ tôi”.
“Anh có thể cùng em chăm
sóc cho mẹ em.”
“Cảm ơn anh, nhưng anh
không nên vì tôi mà làm những việc đó.”
“Thế nếu anh muốn vậy thì
sao?”
Tuần Tuần cúi đầu, khẽ
cười, nhưng không nói gì nữa.
Tôn Nhất Phàm dường như
đã hiểu ra có lẽ mình đã tỏ ra nôn nóng. Anh ta đứng dậy, nói với vẻ rộng
lượng: “Em không phải trả lời anh ngay đâu. Tuần Tuần này, anh mong em hãy dành
thời gian để suy nghĩ cho thật kỹ.”
Trần Châu đang bận túi
bụi bên máy tính, nhìn thấy Tuần Tuần về, chau mày nói: “Về rồi à? Chuẩn bị một
chút đi, sắp họp đến nơi rồi”. Nói rồi chị ta nhét bản báo cáo tháng cho Tuần
Tuần, tiếp đó truyền đạt chỉ thị: “Cô đem cái này lên nộp cho Trì Trinh”.
“Tôi đi ư?” Tuần Tuần
thấy hơi ngạc nhiên, thông thường thì công việc này do Trần Châu đích thân làm,
tiện thể trao đổi trực tiếp với anh ta về tình hình tiền vốn và tiêu thụ hàng,
sao bây giờ lại để cho cô làm công việc này?
Trần Châu nói: “Bảo cô đi
thì cô cứ đi đi!”. Giọng nói của Trần Châu có gì đó không được tự nhiên. Tuần
Tuần chợt hiểu ra, Trần Châu vẫn để bụng chuyện hôm đi muộn và bị Trì Trinh
trách mắng không chút nể nang. Sau hôm ấy, Trần Châu cũng đã nhiều lần nói với
cô về nỗi bất mãn trong lòng. Trần Châu nói, mình là người đích thân cha của
Trì Trinh cử xuống, lại là người gắn bó nhiều năm với công ty, vuốt mặt thì
phải nể mũi chứ, thế mà anh ta lại trách mắng cô trước mặt các nhân viên mới.
Nếu không có cô quản lý tốt các công việc của phòng Tài vụ giúp cho anh ta, thì
không hiểu cái văn phòng này đến nay sẽ loạn như thế nào. Vì lý do đó mà mặc dù
không tỏ ra mặt sự bất mãn ấy, nhưng Trần Châu cũng không hề vui vẻ gì với Trì
Trinh.
Tuần Tuần đành phải đi
tới gõ cửa phòng Trì Trinh. Sau khi cô bước vào, Trì Trinh nhìn cô một cái, cầm
lấy bản báo cáo rồi chăm chú đọc, không thèm nhìn cô thêm một