XtGem Forum catalog
Phù Thế Phù Thành

Phù Thế Phù Thành

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323340

Bình chọn: 7.5.00/10/334 lượt.

Trì Trinh giống

như lời trong mơ của cả hai người. Anh nói: “Hôm nay sau khi cô đi rồi, tôi

thấy lo lắng trong lòng, tôi sợ cô sẽ để tôi lại đây một mình và không quay trở

về nữa.”

Tuần Tuần hỏi: “Vì thế

cho nên khi nhìn thấy tôi về anh mới cười vui như vậy, đúng không?”.

“Cũng không hẳn như vậy.”

Trì Trinh khẽ cử động, “Tôi đã ngồi ở đó rất lâu, anh Cổn nói anh ấy hơi đói.

Nhiều người phụ nữ đi chợ về cũng đều đi trên con đường ấy, anh Cổn nhìn thấy

hai người từ xa, liền nói, có người nấu cơm rồi. Cô đi sau chị Cổn một chút,

khuôn mặt đỏ ửng, mắt sáng long lanh, cười với tôi từ xa, bỗng nhiên tôi cảm

thấy, tôi không còn chỉ có một mình nữa, tôi đã có người cần đến rồi”.

Tuần Tuần đổi sang tư thế

nằm thẳng, nhìn lên chiếc màn rủ xuống trên đầu, khẽ nói: “Làm sao anh lại

không có người cần cơ chứ? Anh còn trẻ, lại có một người cha giàu có, con gái

trên đời này rất nhiều, chỉ sợ anh không cần đến họ thôi”.

“Cô đã đánh giá tôi cao

quá rồi.” Trì Trinh cũng nằm như Tuần Tuần, hai người nằm kề vai bên nhau, “Tôi

không được như trong suy nghĩ của cô đâu. Những đồng tiền mà cô nhìn thấy đều

không thuộc về tôi. Ba năm trước, tôi đã mang nỗi uất ức trở về bên cha tôi,

lúc đó tôi mới biết được rằng tiền quan trọng như thế nào, không có tiền tôi

chẳng là gì cả. Cha tôi sợ tôi và cũng cảm thấy có lỗi với tôi, hễ những vấn đề

gì có thể dùng tiền giải quyết được, ông đều cố gắng bù đắp cho tôi, chỉ cần

tôi không phá vỡ gia đình mới của ông. Nhưng Nghiêu Khai không phải hoàn toàn

là của ông, vị trí của tôi thực sự rất gượng ép. Người đàn bà ấy tuy mồm không

nói ra nhưng trong lòng làm sao có thể chấp nhận tôi được? Cứ cho là cha tôi

luôn nắm giữ công ty đi, nhưng sẽ đến lúc ông ấy già, hai đứa em trai và em gái

là con chung của cha tôi với người đàn bà kia cũng sẽ lớn lên, đó mới là ruột

thịt của họ, đến lúc ấy tôi sẽ là gì? Công ty liệu còn chỗ đứng cho tôi

không?”.

“Vậy anh có dự định như

thế nào?”

“Văn phòng đại diện cũng

chỉ là chỗ tạm thời, sớm muộn gì tôi cũng phải tự lập sự nghiệp cho mình. Cô có

biết Cửu An Đường không? Tư Đồ Quyết, con gái của Tư Đồ Cửu An có thể coi là sư

tỷ của tôi, chúng tôi đã từng nói chuyện với nhau mấy lần và rất hợp chuyện.

Sức khoẻ của Tư Đồ Cửu An không được tốt như trước nữa, sau khi

người quản lý là Diêu Khởi Vân xảy ra chuyện thì Cửu An Đường gần như không còn

người cốt cán. Tư Đồ Quyết là người có cá tính rất mạnh và không có khả năng

làm kinh tế, bản thân cô ấy cũng biết rõ điều này. Mặc dù gia đình nhà họ Phó

tạm thời tiếp nhận cơ ngơi rách nát này nhưng Phó Kính Thù làm gì đủ hơi sức để

tâm đến mọi mặt, hơn nữa, gia tộc đó vốn cũng hoạt động trong lĩnh vực có liên

quan đến thuốc men, nếu Tư Đồ Quyết vẫn bước bỉnh không chịu hợp nhất thì mọi

người đều thấy rất khó khăn. Đây có thể là một cơ hội tốt đối với tôi, tôi và

Tư Đồ Quyết không nhất thiết phải trở thành đối thủ, tin rằng hai

bên sẽ ngang bằng, và cô ấy sẽ mong muốn hợp tác với tôi. Điều mà tôi chờ đợi,

đó là một cơ hội, bây giờ điều quan trọng nhất là phải đứng cho thật vững.”

“Nhưng Nghiêu Khai suy

cho cùng vẫn là tâm huyết của cha anh.”

“Năm xưa, cha mẹ tôi đã

cùng nhau lăn lộn, khi mọi việc thuận buồm xuôi gió thì vợ chồng ân ái, hạnh

phúc, nhưng vì một quyết định sai lầm của cha tôi đã dẫn tới thất bại trong làm

ăn, thế là ông ấy quay mặt đi tìm người đàn bà khác có nhiều tiền hơn, để lại

cho mẹ tôi cơ nghiệp rách nát, thế mà còn nói ra với bên ngoài không biết xấu

hổ rằng, đã tìm thấy tình yêu đích thực. Tôi nghe mà thấy xấu hổ thay cho ông

ấy. Được thôi, cứ để cho ông ấy phủ nhận mọi tình cảm với mẹ tôi, không yêu thì

không yêu, có gì to tát đâu. Nhưng nguyện vọng cuối cùng của mẹ tôi chỉ là nhìn

thấy mặt ông ấy một lần trước khi chết, yêu cầu đó chẳng có gì là quá đáng. Dù

là một bộ quần áo cũ, trước khi ném đi cũng còn phải nhìn lại một lần cuối,

huống hồ là người vợ đã cùng ông kết tóc xe tơ, cùng vượt qua gian khổ hơn hai

mươi năm trời.”

“Không lẽ anh định trả

thù ông ấy?”

“Khi tôi trở về với ông

ấy trong lòng tôi đã nghĩ như vậy, sớm muộn gì tôi cũng phải làm cho ông ấy day

dứt về những chuyện đã làm. Nhưng mấy năm gần đây, nhìn thấy mái đầu của ông

mỗi ngày một bạc đi, sức khoẻ cũng không được tốt, ý chí và khí

phách không còn như trước, suốt ngày chỉ nghĩ đến chuyện giữ gìn gia nghiệp và

cuộc sống yên ổn với vợ con, nói thật lòng tôi không còn thấy hận ông ấy như

trước nữa. Ông ấy sống cũng chẳng dễ dằng gì. Con người ta trước hết phải nghĩ

đến bản thân cũng chẳng có gì là quá sai. Nếu có trách, thì trách mẹ tôi quá si

tình, quá coi trọng tình yêu, đến nỗi chẳng nghĩ gì cho bản thân mình. Dù sao

tôi cũng còn nói chuyện được với cha tôi, ít nhất ông cũng cảm thấy có lỗi

trong lòng, mỗi khi ở bên tôi ông đều không dám nhìn thẳng vào mắt tôi. Chính

là vì trong lòng ông ấy vẫn còn nhớ có tôi là con trai, cho nên càng muốn tôi

đi càng xa càng tốt.”

Dường như Trì Trinh nói

nhiều mệt, nên dừng lại, thở dài. Thời gian sẽ khiến người ta quên đi