Polly po-cket
Phu Quân Trắng Mịn Là Con Sói

Phu Quân Trắng Mịn Là Con Sói

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324644

Bình chọn: 10.00/10/464 lượt.

cắn cũng không ai thương.

Lạnh quá, hảo dọa người, hảo bi thúc giục, hảo bất đắc dĩ.

Thuận tiện chúc mọi người tân niên khoái hoạt, thời gian về nhà ăn tết, nhất định phải cẩn thận an toàn nha. .

Vui vẻ đi về nhà, bình an tiếp tục phản hồi.

Hoà thuận vui vẻ đoàn viên! ~ "Phu quân, có lẽ

chúng ta ra bên ngoài chờ một lát đi! Hiện tại có chút bất tiện, vạn

nhất bị phát hiện, sẽ càng không được tốt." Người bình thường bị đụng

phá chuyện ' Tốt ' cũng đều vô cùng xấu hổ, chứ đừng nói người bên trong có thể là Hậu Thổ Thánh Mẫu, nếu như nàng ngượng ngùng, đây chính là

phải giết người thấy máu mới có thể thở bình thường.

"Đừng đi,

khó có được cơ hội tốt, quan sát học tập cũng không sao." Đế Tuấn kéo

nàng, dùng lực lớn kéo nàng đi về phía cửa, dán sát vào cửa còn đau buồn chê nghe không rõ, không đủ thỏa nguyện, cư nhiên còn to gan đẩy ra

chút khe cửa.

Một cỗ lạnh lẽo, đánh úp tới trước mặt.

Trong phòng yên tĩnh phảng phất rét lạnh còn hơn bên ngoài mấy phần, cảm giác không rét mà run phát ra dày đặc.

Mộ Lăng Không muốn lui, Đế Tuấn ở phía sau lại ngăn trở, nàng không thể

làm gì khác hơn là kiên trì đến cùng, qua khe cửa nhìn vào bên trong.

Bức tường màu xanh lam, âm u lạnh lẽo.

Ngoại trừ cái đó ra không nhìn thấy bất cứ người nào.

Mà giọng của nữ nhân rên rỉ từng đợt từng đợt lại rõ ràng ngay bên tai,

cùng tiếng thở dốc nặng nề của nam tử xen vào cùng một chỗ, hiển nhiên

đang thưởng thức nhân gian cực lạc, ngay cả có nhiều người đến gần cũng

không phát giác.

"Nghe tiếng không giống như là của sư phụ."

Tiếng rên rỉ hơi lộ vẻ non nớt của cô nương, khiến cho tâm tình của Mộ

Lăng Không ổn định một chút, chỉ cần không phải là Hậu Thổ Thánh mẫu thì tất cả đều tốt.

"Không phải sao? Trong Đại Tuyết Sơn còn có kẻ

to gan như thế dám ở cấm địa yêu yêu, chẳng lẽ là chán sống rồi sao?" Đế Tuấn có ý đồ xấu đem khe cửa mở lớn chút, "Chúng ta xem xem thử là ai,

sau đó gặp sư phụ nàng tố cáo, cũng coi là lấy công chuộc tôi."

Mộ Lăng Không muốn ngăn lại, đáng tiếc động tác của Đế Tuấn rất nhanh.

Thời điểm phu quân nhà nàng muốn làm chuyện xấu, căn bản sẽ không để cho người khác có đường ngăn cản.

Được rồi, nàng thừa nhận ở bên Đế Tuấn thời gian dài, hứng thú làm chuyện ác của mình càng ngày càng tăng vọt.

Nói trong lòng không có tò mò, đó là nói dối. Nói trong lòng không có tò mó, đó là nói dối.

Huống chi, giọng nữ vui sướng kia tương đối quen thuộc, trực giác mách bảo nàng đó là người mình quen biết.

Đế Tuấn từ từ đi vào bên trong, bởi vì không thấy được.

Mộ Lăng Không cũng bị động dịch chuyển về phía trước, Đế Tuấn ở phía sau quyết định chủ ý không cho nàng chạy trốn.

Nhất thanh muộn hưởng. (*)

* một lần, động tác xảy ra ngắn ngủi.

Chống đỡ không được lực đạo của hai người, cánh cửa điêu khắc ngọc long nhìn rất bền chắc ầm ầm đổ xuống đất.

Cánh cửa này theo năm tháng đã không còn đáng tin, trăm ngàn ngày, nó lẳng

lặng đứng ở chỗ này, bất kể người nào đi vào, cũng là do bốn người nhẹ

nhàng nầng lên chốt mở cánh cửa, chỉ sợ có điều hao tổn.

Đế Tuấn thô lỗ, kết thúc năm tháng trấn thủ Đại Tuyết Sơn của nó.

"Hắc, tiểu Cửu à, nhìn thấy ngươi thật cao hứng." Giọng nam trầm thấp ở phía

sau cửa truyền tới, giọng khẽ run hình như là đang cực lực đè nén cái

gì, dĩ nhiên không phải chỉ có kích động không thôi.

Đế Tuấn cười khổ đỡ Mộ Lăng Không dậy, "Phụ hoàng, ngài thật là hăng hái, có nhà

không trở về, không quan tâm Mạc Thương quốc, lại có thể núp sau cửa Đại Tuyết Sơn nhìn sống đông cung..."

Ở phía sau cửa ngồi xếp bằng,

tóc dài xõa xuống trên vai, sau khi cạo bỏ râu ria lộ ra mặt oa nhi

giống Đế Tuấn như đúc, cũng chính là người làm cho mọi người rối lên

người ngã ngựa đổ vì mất tích cha-Linh Đế.

Rời khỏi hoàng cung,

thói quen treo lên bộ mặt không giận tự uy của hắn cũng sớm thu lại

không còn bóng dáng, dáng vẻ tự tiếu phi tiếu rất giống với Đế Tuấn, trừ bỏ dấu vết lưu lại qua năm tháng trên da, hai cha con này cơ hồ đoạt

danh hiệu giống nhau như đúc.

Mộ Lăng Không vội vàng làm lễ, sắc mặt đỏ rực, ngay ca bên tai cũng nhuộm màu.

Quần áo Linh Đế không chỉnh tề, nàng nào dám nhìn chằm chằm, cuống quít đem ánh mắt rời đi nơi khác.

Đối diện trước mặt, một đôi nam nữ lấy tư thái nguyên thủy nhất mập mờ dây

dưa, động tác cũng không bởi vì có người xông vào mà dừng lại, ngược lại biểu diễn càng thêm xuất thần.

"Ah? Thủy Đinh Đông? ?" Nàng đã cảm thấy quen thuộc sao? Nhìn kỹ, đúng là có biết. "Ah? Thủy Đinh Đông? ?" Nàng đã cảm thấy quen thuộc sao? Nhìn kỹ, đúng là có biết, không phải là tiểu nha đầu muốn đánh lén nàng ngược lại bị Đế

Tuấn chém đứt một cánh tay sau lại liền hôn mê bất tỉnh sao.

Nàng cư nhiên giống như Huyền Minh, đã trốn được kiếp dìm nước ngày đó, lần nữa trở lại Đại Tuyết Sơn.

Cụt tay khó mà nối lại, nhưng xem ra cũng không có ảnh hưởng đến cái gì,

thân thể tất lộ, lửa nóng quấn quít si mê, đem tuyển tú thiếu niên

đè ở phía dưới, trằn trọc hầu hạ, liều chết dây dưa.

Tình cảnh này đúng là đủ nóng bỏng.

Mộ Lăng Không chỉ liếc một cái, cũng không dám tiế