
g gần.
Không bao lâu, ba người nữ kết giao đi tới, từ một bên khác vòng qua huyệt
động, giẫm đạp đá vụn nổi trên sông hầm, mơ hồ nhẹ nhàng.
Các nàng cũng không có thấy thi thể ở giữa sông bị nước cuốn đi.
Vị đầu lĩnh kia, Đế Tuấn biết, Mộ Lăng Không cũng biết, không phải là ngày đó lúc ở trong tửu lâu, cùng Đế Tuấn trò chuyện thật vui, Nam Cung Liên Nhi.
Hôm nay nàng ta đổi một bộ quần tơ màu vàng nhạt, bộ
dáng nhanh nhẹn, tóc dài đơn giản vấn lên đỉnh đầu, ngắt lấy một đóa hoa seb từ đỉnh Kim Phật ở Tuyết Sơn làm trang sức, càng nổi bật lên da
thịt trắng tuyết mềm mại mê người.
"Tiêu công tử, ta chỉ
biết, ngươi nhất định sẽ tới, vì vậy ta trông coi ở đây, quả nhiên chờ
được ngươi đến." Nàng cười giống như đóa hoa, lục lạc trên cổ tay cùng
mắt cá chân leng keng theo thân mình, phát ra tiếng vang nhỏ.
Một cái tay nhỏ giơ ra, nhéo lấy hông Đế Tuấn, tao nhã, mạnh mẽ xoay tròn một vòng.
Hắn nhịn đau, khuôn mặt tuấn tú lộ ra vẻ vui mừng, ôm quyền hoàn lễ "Nam
Cung cô nương, Tiêu Trúc cũng không nghĩ tới sẽ tình cờ gặp được cô
nương ở nơi này, xem ra thiên hạ tuy lớn, đường cũng rất chật, ly biệt
không khó, gặp lại cũng dễ dàng."
"Vị này chính là? ?" Nam
Cung Liên Nhi nghi hoặc nhìn dáng người không cao ở phía sau,vẻ mặt nghi hoặc, Da phía dưới mắt thô 'Nam nhân' .
"Vị này chính là
thân đệ Tiêu Cầm, trước đó vài ngày mới tới Đô thành, cũng nghĩ đến Đại Tuyết Sơn bái sư học nghệ, may mắn mà nói, tương lai cũng có thể là một người làm rạng rỡ tổ tông, xuất sắc hơn người." Tay nhỏ dời đến eo, đổi vị trí tiếp tục tứ ngược, đau cũ chưa dứt, đau mới
đã đánh tới. Đế Tuấn cũng không nhúc nhích, mồm nói toàn lời dả dối bậy
bạ.
"Đó! Từ trước đến giờ ngươi chưa từng cùng ta nói qua chuyện
trong nhà đấy." Nam Cung Liên nhi nháy mắt mấy cái, thủy mâu ẩn tình,
hướng về phía Mộ Lăng Không nhẹ nhàng hạ bái, "Tiêu Nhị gia hảo."
Mộ Lăng Không làm sao lại không hiểu nàng đa lễ như vậy là có ý tứ gì.
Đây rõ ràng là lấy thúc tẩu chi lễ (lễ nghi của người chị dâu) tới bái phỏng mà.
Đế Tuấn hắn còn dám nói hai người không có gian tình....Nhìn Nam Cung Liên Nhi căn bản không có chút nào kiêng kị, không kịp chờ đợi muốn gặp
người nhà của hắn rồi.
"Nam Cung cô nương, nhị đệ nhà ta trời
sanh bản tính đần độn, nhìn thấy mỹ nhân càng thêm khẩn trương, ngươi
cùng tỷ tỷ phía sau không nên nhìn chằm chằm hắn như vậy, nếu không đợi
lát nữa hắn sẽ lại xấu hổ mà tìm cái khe đá chui vào." Có lẽ Đế Tuấn sợ
nhìn lâu sẽ lộ ra sơ hở, cố gắng bày ra điệu bộ thoải mái trêu đùa để
rời lực chú ý của các nàng.
Mộ Lăng Không lại đối với ' Mỹ nhân ' hình dung như vậy thật sâu để ý.
Biết Đế Tuấn đến bây giờ, hình như hắn chưa từng tán dương nàng như vậy.
Thế nào? Chẳng lẽ ở trong lòng hắn, nàng không bằng Nam Cung Liên Nhi sao.
Càng nghĩ càng giận, hạ thủ càng thêm không lưu tình, bấm véo càng hăng hái.
"Liên nhi tỷ, ngươi mau nhìn, Tiêu nhị gia ngượng ngùng thực giống cô nương
trong nhà, lại còn nắm áo khoác Tiêu đại gia không buông chứ." Cô gái y
phuc hồng phấn sau lưng Nam Cung Liên Nhi tên là Mị Yên, dựa vào địa vị
khá cao phía dưới Liên Nhi, danh nghĩa là tỷ muội, trên thực tế cùng chủ tớ không khác biệt lắm.
Cá lớn nuốt cá bé, là loại quy luật thích giả sinh tồn. (quy luật sống còn của con người)
Cho dù ở Đai Tuyết Sơn, cũng thịnh hành đạo lý dưới đại thụ chỗ nào cũng mát.
"Không cho nói bậy, Tiêu gia huynh đệ ngàn dặm xa xôi đến đây, dựa vào chính
mình đi đến nơi này, chúng ta nên kính nể mới phải..." Sóng mắt lấp lánh chuyển trở lại trên người Đế Tuấn, Nam Cung Liên Nhi yếu ớt hỏi.... Sóng mắt lấp lánh
chuyển trở lại trên người Đế Tuấn, Nam Cung Liên Nhi yếu ớt hỏi....,
"Ngày đó không phải nói tốt lắm để ta tiến cử ngươi, dẫn ngươi tới Đại
Tuyết Sơn bái sư sao? Vì sao ngươi chỉ một câu liền cự tuyệt ta, sau lại ra đi không từ mà biệt, Liên nhi ở A Đô thành tim rất lâu, cũng không
thấy Tiêu công tử ."
Đế Tuấn sớm đoán được nàng sẽ hỏi, cũng
không ngoai ý muốn sau lưng thùng dấm nhỏ sặc mùi chua, bị kẹp ở giữa
hắn khổ không thể tả, có thể tưởng tượng, sau ngày hôm nay, ngang lưng
hắn đại khái không có chỗ nào da thịt còn nguyên vẹn không có thương
tích rồi.
"Đệ đệ tới tìm ta, trong đó còn xảy ra chút chuyện, dẫn một mình ta vào núi đã là yêu cầu quá đáng, Tiêu Trúc không thể mặt dày hơn nữa làm phiên Nam Cung cô nương." Thở dài một tiếng, giọng nói của
hắn rất là phiền muộn, lần này Đế Tuấn không phải giả bộ, hắn thật cảm
thấy không biết làm thế nào lại vừa khổ sở, "Tiêu gia con cháu đơn bạc, phụ mẫu cũng chỉ sinh ra hai huynh đệ chúng ta, từ nhỏ ta va nhị đệ
tình cảm rất tốt, bất luận ra sao, ta đều không thể buông bỏ hắn."
Ô ô ô, hắn cũng đã dùng ám ngữ để bày tỏ tâm ý, Mộ Lăng Không lại giống như không nghe thấy tựa như ghen ghét dữ dội.
"Cho dù là thế, ngươi cũng nên nói rõ với ta, ngày đó ta đã nhận lời với
công tử, phàm là Liên nhi có thể làm được, nhất định phó thang địa hảo,
nghĩa bất dung từ (*)." Nam CUng Liên Nhi gương mặt ửng đỏ, tiếng nói
ngừng, dư âm lưu lại một nửa cho