
a không biết chị Phùng Hy có cảm thấy
em giả dối hay không.”
Giọng cô lập tức trở nên vô cùng dịu dàng, đâu còn
chút dáng vẻ nào của dân làm ăn nữa, hoàn toàn là một cô gái trẻ ngây thơ đáng
yêu, khiến Phùng Hy không biết đâu mà lần. Bất giác cô thầm than, Giang Du San
diễn kịch giỏi thật đấy, giờ lại biến thành lấy lòng người quen rồi. Phùng Hy nhớ
lại lời nói dối không hề biết đỏ mặt của Giang Du San lúc nãy, nhớ tới cảm nhận
lạ của cô về mối quan hệ giữa Giang Du San và Mạnh Thời. Diễn kịch ai chẳng
biết?
Phùng Hy cười hồ hởi, nhìn Giang Du San với vẻ trách
móc nói: “Tối qua anh ấy còn nhắc đến em nữa đấy. Nếu anh ấy không nói thì thực
sự chị cũng không biết hai gia đình lại có mối quan hệ sâu sắc đến vậy. Anh ấy
bảo coi em như em gái ruột, nói em sắc sảo đáo để lắm. Vậy thì hộp trà này chị
không khách sáo nữa mà nhận ngay đấy. Buổi chiều đúng là chị có việc thật, hôm
nào gọi thêm cả anh ấy, chúng mình cùng đi ăn cơm nhé.”
Giang Du San để lộ nụ cười ngọt ngào, nhìn theo Phùng
Hy xách hộp trà ra về. Cô không hề nhúc nhích, nhìn theo bóng Phùng Hy cho đến
khi mất hút, nụ cười lập tức biến mất, ánh mắt dần dần trở nên băng giá, nụ
cười ngọt ngào lập tức biến thành nụ cười lạnh lùng.
Câu nói của Phùng Hy đã khiến Giang Du San biết sơ qua
tình hình. Mạnh Thời nhắc đến cô, nhưng chắc chắn sẽ không nói với Phùng Hy
rằng cô là con dâu mà cha mẹ anh lựa chọn, nếu không Phùng Hy sẽ không nhiệt
tình đến mức có thể cùng Mạnh Thời mời cô ăn cơm. Anh ta cũng có lúc không dám
nói ư? Giang Du San cười khẩy.
Cô uống cà phê, chậm rãi liếc mắt về phía góc tường
rồi giơ tay gọi tính tiền.
Núi Gác Bút có ba khe núi, khe núi thứ nhất gọi là khe
Nguyệt Tuyền, đi bộ vào bên trong khe nửa tiếng là đến được một hồ nước hình
bán nguyệt, nước xanh trong vắt, phong cảnh nên thơ. Khe núi thứ hai gọi là khe
Nấm, mỗi khi trời tạnh mưa, nấm, mộc nhĩ mọc lên rất nhiều dưới gốc cây, thú
vui hái này ở thành phố không bao giờ có, rất nhiều du khách thích vào khe Nấm,
hái một lần rồi đưa cho nhà hàng ở ngoài khe núi, chọn ra những cây ăn được rồi
xào lên ăn. Khe núi thứ ba là khe Điệp Hải, là thắng địa nghỉ ngơi vui chơi. Cứ
đến các ngày nghỉ cuối tuần trong mùa hè, rất nhiều người đến đây dựng lều,
nướng thịt, bơi lội.
Mạnh Thời và Phùng Hy vào khe Điệp Hải, dự định sẽ
nghỉ hai ngày cuối tuần ở đây.
Chưa đến mùa hè, cuối tuần này người đến dựng lều còn
ít. Mạnh Thời quan sát địa hình, hài lòng chọn khoảng trống nấp sau một tảng đá
cực lớn để dựng lều.
Nước trong vắt dưới khe núi đập vào nham thạch tạo ra
những đợt sóng trắng muốt, và cũng tạo ra một bầu không khí dễ chịu. Rêu mọc
xanh rờn trên núi đá. Đá cuội trắng tinh, nước trong vắt nhìn rõ cả đáy. Phóng
tầm mắt ra xa, trên đầu nguồn có hai ba ngôi lều nữa, tiếng cười nói từ xa vọng
lại.
Phùng Hy dang tay ra, bất ngờ hét lớn: “A…a…a…”
“Ô ô” tiếng cô vọng xa trong hang núi, rồi từ vách núi
vọng xuống khe suối, theo dòng nước chảy ra phía xa.
Cô hào hứng nhặt một viên đá rồi liệng xuống khe suối,
viên đá tạo nên hai gợn sóng nhỏ rồi lập tức bị dòng nước cuốn trôi. Phùng Hy vẫn chưa hết hứng, cô nghiêng người, tay giơ
cao, đầu khẽ nghiêng, bước nhanh về phía trước hai bước rồi ném một viên đá
nữa.
Mạnh Thời kéo dây lều nhìn Phùng Hy cười.
Phùng Hy sau khi ra khỏi công ty đòi về thay quần áo
cho bằng được, anh cũng cảm thấy cô mặc váy cống ở đi Lộ Doanh rất bất tiện.
Đợi đến khi cô thay quần áo xong, Mạnh Thời mới thấy
bất ngờ. Cô mặc chiếc quần bò đỏ ống hẹp túi sau có thêu hoa,
bên trên là chiếc áo cánh dơi màu cà phê, tràn đầy sức sống. Phùng Hy còn đắc ý
vỗ vỗ vai anh, nói: “Cặp áo đôi này miễn chê chứ?”
Mạnh Thời cười, nói: “Như lửa gần rơm.”
“Gì cơ?”
Mạnh Thời không giải thích thêm lời nào. Đợi đến khi Phùng Hy hiểu ra ý anh muốn nói đến màu
của chiếc áo, Mạnh Thời suýt thì phì cười.
Anh nhìn không chớp mắt, dường như mỗi ngày cô đều đem
đến cho anh một cảm giác hoàn toàn mới. Mạnh
Thời thẫn thờ nghĩ, lần đầu tiên nhìn thấy Phùng Hy, anh thực sự tưởng cô đang
có bầu, chiếc bụng to trắng ngần nổi trên mặt nước khiến anh chỉ muốn bật cười.
Đàn ông yêu bằng mắt, anh đã bị cô hút hồn từ bao giờ? Anh đã nhiều lần từ hỏi
mình câu này. Có lẽ vẻ lạnh lùng bỏ đi của cô khi đến trung tâm thể dục thẩm mỹ
mà anh giới thiệu đã khiến anh cảm thấy hổ thẹn; có thể là do nhìn thấy nét bút
thanh mảnh ở phòng cô, bầu không khí trong phòng cô phù hợp với thẩm mỹ của
anh; Có thể là do cô đã giảm béo bằng một nghị lực và tốc độ phi thường, khiến
anh hết sức thương cô khi vô tình được chứng kiến những sự việc của cô.
Sự giỏi giang, thông minh của cô là cái mà anh muốn
chinh phục, sự dịu dàng mềm yếu của cô là cái mà anh muốn yêu thương. Một người phụ nữ đáp ứng được nhiều yêu cầu của anh,
anh không yêu cô cũng khó.
Nước vẫn nổi từng cụm bọt trắng xóa rồi biến mất. “Ê!
Bốn cụm!” Phùng Hy cười lớn, dường như tia nắng duy nhất còn sót lại của ánh tà
dương đang rọi xuống mặt cô.
Mạnh Thời thất thần nhìn, bất giác bàn tay đang nắm
sợi