Pair of Vintage Old School Fru
Phụ Nữ Thực Tế, Đàn Ông Phát Cuồng

Phụ Nữ Thực Tế, Đàn Ông Phát Cuồng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324182

Bình chọn: 8.00/10/418 lượt.

n nghiêm

túc với em đây.”

Phùng Hy xoay người, cười: “Chứ sao nữa? Lôi em đến

khe núi này, muốn chạy cũng không chạy được. Có chuyện gì mà anh phải mất công

tìm nơi khỉ ho cò gáy này để báo cáo hả?”

Bị cô nhìn thấu, Mạnh Thời thẳng thắn: “Cũng không có

gì ghê gớm lắm, nhưng cũng là chuyện, đúng không? Chúng ta vừa ăn vừa nói nhé.”

Trời đã tối dần, thấp thoáng vẫn có thể nhìn thấy đốm

lửa lấp lánh phía xa xa. Một chùm sáng chiếu ra từ tay Mạnh Thời, anh xách

chiếc đèn khí như xách một chòm sao rơi xuống đất. Sau một hồi bận rộn, cuối

cùng hai người đã ngồi xuống trước bếp nướng và nghe thấy tiếng nổ lách tách

của thức ăn.

Màn đêm buông xuống, bao trùm lên cả hai người. Bất

giác Mạnh Thời ngồi thẳng lưng lại, dường như tấm lưng của anh có thể chống

được trọng lượng của núi đá. Anh nhớ đến cha mẹ, co một ngày anh sẽ nắm tay cô

đưa về nhà, và cái mà anh cần là lòng tin mà cô dành cho anh. Cô đã gặp Giang

Du San và trong lòng đã sinh nghi, nếu không nói cho rõ vấn đề thì anh sợ cô sẽ

vẫy tay tạm biệt anh thật.

Mạnh Thời cầm một xiên khoai tây nướng đút cho Phùng

Hy ăn một hồi, rắc thêm chút gia vị lại nướng thêm một lát nữa, mãi cho đến khi

ăn hết cả xiên. Sau khi đã ấm bụng anh mới chậm rãi nói: “Gia đình anh là gia

đình rất truyền thống, mấy thế hệ đều sống trong khu phố cổ dọc sông Lan Khê.

Từ thời cố nội, ông bà nội, cha mẹ anh, anh, và còn có cả chú Tần nữa. Em có

hiểu ý anh không?”

“Hả! Phố cổ Lan Khê hả! Mạnh Thời, anh là công tử nhà

giàu hả!”. Mắt Phùng Hy sáng rực, kéo tay Mạnh Thời hét lớn.

Mạnh Thời dở khóc dở cười, liếc cô một cái, nói:

“Nghiêm túc chút! Trọng tâm không phải là nhà anh ở khu phố cổ Lan Khê!”

“Hiểu rồi! Có phải phụ nữ trong gia đình anh rất coi

trọng tam tòng tứ đức không?” Phùng Hy lập tức nghiêm túc trở lại. Cô không

ngốc, cô đã hiểu ý anh. Cô tỏ ra ngạc nhiên như vậy là vì cô nhận ra được vẻ

căng thẳng ở Mạnh Thời, không phải trong lòng cô cũng căng thẳng đó sao? Thật

sự cô rất muốn than một câu, không ngờ nhà anh mấy thế hệ đều sống ở khu phố

Lan Khê!

Sau khi thành phố quy hoạch, sửa sang lại, phố cổ Lan

Khê đã trở thành một trong những khu phố nổi tiếng nhất của thành phố. Người

vùng khác đến đây du lịch đều phải dạo phố cổ Lan Khê, người trong thành phố

cũng thích phong cảnh ở đó. Trước đây, cô và Chi Hoa thường đến đó chơi và ăn

vặt, ngồi ở quán trà theo lối kiến trúc cổ để uống trà, đi dạo trong cửa hàng

bán đồ thủ công mỹ nghệ. Phố cổ Lan Khê không xa lạ đối với cô.

Cho đến nay, còn rất ít hộ gia đình sống ở phố cổ Lan

Khê vì hầu hết đã phá dỡ nhà cũ và chuyển sang khu ở mới. Cư dân trong thành

phố giống như những hạt cát, còn những người sống ở phố cổ Lan Khê giống như

những hạt vàng lẫn trong đám cát đó. Mỗi khi đi qua những ngôi nhà kín cổng cao

tường, cô và Chi Hoa thường nhìn những người sống trong đó bằng ánh mắt vô cùng

ngưỡng mộ. Có được một khu nhà ở phố cổ Lan Khê thực sự là quá hạnh phúc, quá

xa xỉ. chỉ cần có đất là có thể xây những tòa biệt thự trong thành phố, nhưng

những khu nhà cổ từ thời Minh – Thanh lại không thể phục chế. Càng huống hồ là

vẫn giữ được khu nhà riêng của mình sau những năm tháng chiến tranh loạn lạc.

Chỉ riêng điều này đã đủ để thấy địa vị của nhà họ Mạnh rồi.

Phùng Hy lo lắng bất an.

“Em biết Nhà Gianh không? Trước cổng có đôi sư tử đá,

trên con đường dọc bờ sông ấy. Nhà anh ở đó.” Mạnh Thời cười, rồi lại cầm một

xiên khoai tây lên gặm. Anh cố gắng kể về gia đình mình bằng một giọng điệu

bình thản, cố gắng không quan sát vẻ mặt của Phùng Hy. Anh vẫn còn nhớ Phùng Hy

đã từng nói rằng cô không xứng với anh, chỉ sợ cô lại rụt ngay vào vỏ ốc của

mình.

Phùng Hy lật đi lật lại những xiên đồ nướng trên tay,

ánh lửa hồng rực hắt lên mặt cô, nhìn không rõ là vui hay buồn. Cô biết Nhà Gianh, đi ngang qua cổng có thể nhìn thấy

hai tấm cửa gỗ sơn đen cao sừng sững. Trên mỗi tấm cửa đều có gắn mặt thú nhe

răng, để lộ ra vòng tròn bằng đồng bóng loáng. Cô và Chi Hoa còn đứng trước cửa

tay cầm vòng tròn đó để chụp ảnh. Cổng kín che hết khung cảnh ở bên trong, bên

kia sông Lan Khê có thể nhìn thấy lừng lững những mái hiên. Nhà anh thật cổ

kính, quý phái.

Mạnh Thời ngồi dịch ra phía sau lưng Phùng Hy, tay ôm

eo cô, cằm dựa vào vai cô, uể oải nói: “Trước kia Nhà Gianh có tên là Mạnh Phủ,

con đường đó hồi xưa là gia sản của nhà anh. Sau

đó thì sung công, cuối cùng chỉ lại khu nhà anh đang ở mà thôi. Ông nội anh

tiếc không dám ở, nhưng lại không muốn sung công nữa, nên đổi thành Nhà Gianh.

Ông làm rất nhiều chuyện nực cười.”

Phùng Hy là người tỉnh này nhưng không phải là người

vùng này, nghe thấy vậy liền tò mỏ hỏi: “Gia đình anh là địa chủ phá sản à?”

“Ha ha, cô ngốc này. Câu

này không được nói với cha mẹ anh đâu đấy, họ là những người thanh cao kiêu

ngạo nhà nòi. Trong lĩnh vực học thuật, một người có sở trường về một lĩnh vực

nào đó thì được gọi là chuyên gia. Gia đình anh có mấy người được coi là chuyên

gia, và hơn nữa đều có liên quan đến một bộ môn nghệ thuật. Ví dụ cụ cố nội nhà