
anh vốn là người chuyên làm ấn cho các vương tôn quý tộc, sau này tự thành lập
môn phái, và được gắn cho cái danh là kim thạch gia. Đợi đến khi cụ ấy tích cóp
được nhiều của cải, ông nội anh không đi làm ấn cho người khác nữa mà chuyên đi
thu mua các bức tranh cổ, chữ cổ của những công tử con nhà giàu ham chơi đòi.
Thực ra ông nội anh là ngườichuyên buôn bán mẫu vật, chỉ có điều vì con mắt nên
được gắn cho là chuyên gia am hiểu đồ cổ. Còn cha anh, từ nhỏ không phải lo ba
chuyện, cơm áo gạo tiền, thư họa, làm ấn, đồ cổ ông đều chơi. Ông không có chí
tiến thủ, đi lừa người khác bằng sự hiểu biết từ nhỏ của mình về giấy bút mực
nghiên và tranh cổ. Thỉnh thoảng treo ra một vài chữ, còn có người khen đẹp,
gắn cho cái mác danh nhà thư pháp là ông đắc ý lắm. Thực ra là do ông sinh ra
gặp thời. Hồi đó Trung Quốc ngay cả sinh viên còn ít, những người như ông được
cầm bút lông từ năm ba tuổi, dùng nghiên đều là nghiên quý lại càng ít, nghiễm
nhiên là ông trở thành chuyên gia trong mắt người khác rồi. Chỉ đến thời anh,
mới gọi là được học hành nghiêm chỉnh. Những bằng cấp mà họ nhận được đều là
bằng danh dự, còn anh là bằng tốt nghiệp đại học có thể kiểm tra hồ sơ trên bộ
giáo dục. Chính vì vậy, mặc dù anh không phải là chuyên gia gì, nhưng con mắt
của anh mới là khách quan nhất, đúng đắn nhất. Còn họ, em không cần phải để
tâm.”
Mạnh Thời muốn nói rõ tình hình, nhưng lại không muốn
để Phùng Hy phải sợ. Anh mỉm cười nghĩ, nếu như những câu anh nói bị cụ cố
nội, ông nội và cha anh nghe thấy, chắc chắn sẽ tức đến hộc máu mồm.
Lúc đầu Phùng Hy còn căng thẳng, nghe đến đoạn sau
liền bật cười, quay đầu lại lườm Mạnh Thời một cái nói: “Em biết. Gia đình anh là gia đình vừa nghe thấy em đã từng ly
hôn là lắc đầu quầy quậy, vì thế anh sợ em bỏ chạy vì hãi đúng không?”
“Anh đã từng nói con mắt của anh là đúng đắn nhất, Hy
Hy của anh thông minh nhất mà. Gia đình anh và
gia đình họ Giang có quan hệ với nhau từ xưa, cha mẹ anh mong anh lấy vợ sớm
nên có thiện cảm với Giang Du San. Nhưng anh không có tình cảm gì với cô ấy. Em
không phải để tâm đến cô ta.” Mạnh Thời không ngờ Phùng Hy lại thoải mái như
vậy, cúi đầu hôn một cái rõ kêu, đứng dậy ra khe suối lấy bia ngâm dưới đó.
Phùng Hy quay đầu nhìn theo bóng anh. Xung quanh tĩnh mịch biết bao, anh tuyệt vời như vậy,
tại sao trong bao cô gái anh lại chọn cô? Phùng Hy không thể hiểu điều gì ở cô
đã thu hút anh. Đây là lần đầu tiên Mạnh Thời nhắc đến gia đình anh, cô mơ màng
nghĩ, tuần trước Mạnh Thời về nhà, gia đình anh đã phản đối ư? Thực ra cô cũng
đã nghĩ tới, đừng nói tới một gia đình có điều kiện như gia đình anh, kể cả gia
đình bình thường cũng không thích nhận một cô gái đã ly hôn làm con dâu. Nếu để
cô lựa chọn, cô cũng sẽ chọn Giang Du San. Cho dù là hoàn cảnh gia đình, diện
mạo hay tuổi tác, Giang Du San đều phù hợp hơn cô.
Một giọt dầu rơi xuống cục than hồng nổ tách một
tiếng, mùi thơm của gia vị sực lên mũi, Phùng Hy không giấu nổi sự thèm thuồng. Xúc xích vừa nướng xong, cô liền đưa vào mồm cắn một
miếng. Mùi thịt thơm phức, nước miếng chảy ra ngoài. Cô hận mình tại sao vẫn
theo đuổi. Cô rất sợ béo trở lại, còn hiện tại thì sao, cô lại rất sợ bị gia
đình nhà Mạnh Thời phản đối. Họ không cần nói gì cả, chỉ một cái nhìn lạnh lùng
khinh bỉ cũng đã đủ khiến cô bị tổn thương rồi, và cô chỉ có thể thông cảm với
suy nghĩ của hai cụ được thôi.
Phùng Hy bất lực nghĩ, làm phụ nữ thật không đơn giản
chút nào. Một ý nghĩ lóe lên trong đầu cô, nếu kiếp này cô sống
một mình thì sao nhỉ? Chỉ cần có đủ tiền để sống, kiên trì luyện tập, có một
thân hình khỏe mạnh bình thường là được. Sống một mình tự do biết bao, thích ăn
là ăn, thích ngủ là ngủ, cô phì cười, chẳng khác gì một con lợn. Xem ra bản
tính của con người cũng là lười biếng, lợn ngoài việc không thể làm chủ số phận
của mình ra, thì vẫn được sống một cuộc sống an nhàn. Ít nhất không phải lo sẽ
bị bỏ đói bỏ rét, cùng lắm là cuối cùng béo lên rồi thì bị ăn một nhát dao mà
thôi.
Mạnh Thời lấy bia, dưa hấu dưới suối lên, đúng lúc
nhìn thấy Phùng Hy đang nhìn chằm chằm vào thức ăn cười. Anh đặt bia xuống, cầm cái xúc xích trên bếp vừa bị
Phùng Hy cắn lên, nói: “Cái này chắc chắn là chín rồi.”
“Cái đó em ăn rồi!” Phùng
Hy hậm hực nhìn cái xúc xích đang bị Mạnh Thời gặm.
“Ăn vụng còn đòi à?”. Mạnh
Thời hung hăng trợn mắt nhìn cô, vừa mở bia vừa nói: “Em nghĩ gì thế? Một mình
cười ngốc nghếch vậy.”
“Nghĩ được sống một mình sẽ thích biết bao…”
Mạnh Thời thở dài một tiếng, đặt lon bia xuống giơ tay
ôm chặt cô, một Phùng Hy mạnh mẽ và mềm yếu đang dựa vào lòng anh. Cô không biết rằng vẻ mềm yếu đó khiến anh yêu biết
bao. Mạnh Thời nhẹ nhàng vuốt tóc cô nựng: “Em đừng tránh. Em không thể sống
một mình cho đến hết đời. Hiện giờ em không muốn đối mặt, tương lai kiểu gì em
cũng sẽ phải đối mặt, chẳng lẽ cứ phải tìm một ông đã từng ly hôn, em mới dám
đàng hoàng yêu ông ta hay sao?”
“Mạnh Thời, gia đình anh quả là không bình thường
thật.” Phùng Hy cúi đầu ấp úng nói. Cái mà