
ông có hứng thú với máy tính, Mạnh Thời
chơi thử cho vài lần, ông liền mê, lại còn lấy cho mình một cái nick là Hiệp
khách tiêu dao hồng trần. Lúc lấy nick này, ông còn nức nở một hồi, dường như
còn rất lưu luyến với giang hồ.
Một chút ngượng nghịu thoáng qua mặt chú Tần, lưng
quay về phía Mạnh Thời, chậm rãi nói: “Vào ăn cơm trước đi, còn đợi mỗi cậu nữa
thôi đấy. Buổi tối không có việc gì thì đến đây sau”.
Thấy chú Tần không có biểu hiện gì bất thường, Mạnh
Thời thầm đoán không biết Giang Du San đã kể gì về Phùng Hy cho cha mẹ anh biết
chưa. Anh vội điều chỉnh ngay chiến lược, hào hứng đáp lời chú Tần rồi rời
phòng.
Phía sau cửa lớn là sân, hành lang nối với phòng đông
tây và sảnh chính. Sau cửa thứ hai là một ngôi đình nhỏ kề sát sông Lan Khê.
Qua mùa xuân, bữa tối nhà họ Mạnh đều ăn trong cái đình đó.
Cửa điêu khắc hoa đang mở, cha mẹ Mạnh Thời và Giang
Du San ngồi bên trong. Trong màn đêm mông lung, ánh sáng trong đình sáng rực,
nhìn từ xa đã thấy ba người ngồi trong đó đều mặc quần áo kiểu cổ. Mạnh Thời
dừng chân dưới cây hoa quế trong sân, khung cảnh mờ ảo trước mắt khiến anh có
cảm giác như được trở về thời Dân Quốc.
Ba người đang cười nói với nhau trong đình, bầu không
khí rất ấm cúng. Tự nhiên Mạnh Thời chỉ muốn quay đầu bỏ đi, nhớ đến cha mẹ lại
nhớ đến Phùng Hy bèn cố nhịn. Anh mỉm cười, kiên quyết bước vào ngồi xuống, ghé
sát bàn ăn nhìn, nói: “Mẹ tuyệt quá, biết con thích ăn nhất món súp Thái Cực ở
nhà”.
“Anh Thời, những món này đều là do bác gái đích thân
nấu đấy. Nhờ có anh mà em cũng được hưởng lây”. Giang Du San cười nói.
Mẹ Mạnh Thời thân thiện vỗ tay Giang Du San, nói thêm
một câu: “Có Du San phụ giúp mẹ, mẹ không ngờ là cô ấy cũng biết nấu ăn. Món
súp Thái Cực này là lần đầu tiên cô ấy nấu, trông cũng hấp dẫn đấy chứ”. Nói
rồi múc cho Mạnh Thời một bát. Trong chốc lát, hình Thái Cực gồm hai màu xanh
trắng bị đảo lộn, giống như tâm trạng Mạnh Thời lúc này. Mẹ đã coi cô như con
dâu tương lai để đào tạo, không biết tương lai anh sẽ phải đối mặt với những gì
đây?
Trước ánh mắt chờ đợi của cha mẹ và Giang Du San, Mạnh
Thời múc một thìa đưa vào miệng, đúng là nấu khá ngon, vừa vặn, thơm phức,
nhưng anh không muốn khen cô. Anh ngẩng đầu lên nhìn ông Mạnh Thụy Thành cười:
“Cha, trông tinh thần của cha khá đó nhỉ”.
Giang Du San bực vô cùng, nhưng nhìn thấy gương mặt
khôi ngô tuấn tú của Mạnh Thời dưới ánh đèn, nụ cười thoáng qua trên môi đầy
sức quyến rũ, khiến cô không muốn từ bỏ cơ hội ở đây. Cô mỉm cười gắp cho mẹ
Mạnh Thời một miếng cá hấp, mím môi cúi đầu ăn. Nhìn thấy cái mím môi của cô,
mẹ Mạnh Thời thương vô cùng, nhưng lại không muốn trách móc cậu con trai vừa xa
nhà mấy tháng, bèn kéo tay cô nói chuyện đặt may áo dài Thượng Hải.
Mạnh Thụy Thành liếc bộ quần áo trên người Mạnh Thời,
ăn chơi nhưng chưa đến nỗi giống đầu trộm đuôi cướp. Đến giờ ông vẫn còn nhớ
hồi học cấp hai lần đầu tiên Mạnh Thời mua chiếc quần lửng cùng với bạn, mặc
chiếc áo phông rộng có in hình đầu lâu, bị ông lấy chổi lông gà quất vào người
rớm máu. Mạnh Thụy Thành chậm rãi nói: “Về nhà ngay cả áo sơ mi quần tây cũng
không muốn mặc nữa phải không? Hiện giờ ta không bực mình nữa”.
Mạnh Thời rủa thầm trong bụng, cười hề hề nói: “Con có
ý mặc để cha phải giận đâu? Trời nóng rồi, mặc bộ này cho dễ chịu”.
Anh xa nhà đã mấy tháng rồi, mẹ Mạnh Thời nhìn dáng
cao lừng lững của cậu con trai, lại nhìn sang Giang Du San đang mím môi cười
đoan trang hiền thục, càng nhìn càng thấy môn đăng hộ đối, cười rạng rỡ nói:
“Ông cũng thật là, hiện giờ thanh niên có cách ăn mặc của thanh niên, Du San
mặc áo dài đẹp, mặc quần áo trời trang cũng đẹp, gì mà ông phải cổ hủ đến vậy?
Sau này Du San cũng như Mạnh Thời ấy, mặc thời trang một chút, bác rất thích!”
Mạnh Thời gắp một miếng sườn rán tỏi, vừa gặm vừa
cười: “Tiểu Giang vì muốn cha mẹ vui nên mới mặc áo dài. Các cô gái trẻ cô nào
không thích thời trang? Người cô ấy đẹp thế cơ mà, trời nóng thêm chút nữa,
không mặc váy ngắn, áo hai dây thì lãng phí quá”.
Nghe vậy cha mẹ Mạnh Thời bèn đổ dồn ánh mắt vào Giang
Du San.
Giang Du San mỉm cười bình thản, liếc Mạnh Thời một
cái, nói: “Đua được ô tô mới là thời thượng. Anh Thời chỉ thích chọc em thôi”.
Giang Du San nhẹ nhàng chuyển sang chủ đề khác, ánh
mắt Mạnh Thụy Thành lại nhìn sang Mạnh Thời, “Thời à, mấy tháng nay tiêu hết
tiền rồi thì con lấy gì để lập nghiệp? Đi lái taxi hả?”.
“Lúc đầu đã nói rồi, con lập nghiệp bằng tiền kiếm
được do buôn bán đồ cổ. Chẳng qua là con cần xe, sau khi đầu tư tiền không còn
đủ, có cậu bạn bán cho con một chiếc xe taxi second hand, vừa bán vừa cho. Sao
lại lái taxi? Tiểu Giang nghe ai nói vậy?”. Mạnh Thời vừa trả lời cha, mắt vừa
liếc Giang Du San, nụ cười vẫn đọng trên khóe môi, mắt mở to hơn, nhìn cô như
đang cười cười.
Giang Du San hơi sững người, tru môi nói: “Em nghe một
khách hàng của em nói vậy, nói một nữ giám đốc của công ty anh ấy thuê xe anh
chở, làm em giật mình. Hóa ra không phải à!”.
Cô đã lôi chuyện của Phùng Hy một c