
i lên, lườm anh một cái, cạch cạch đi giầy
cao gót ra về.
Mạnh Thời thầm nghĩ với vẻ tiếc nuối, dùng binh quan
trọng nhất là phải nhanh, nếu tối nay anh mà không phải gọi điện thoại về nhà
để nắm tình hình thì chắc chắn anh sẽ không để cô thoát. Thu dọn xong bát đĩa,
Mạnh Thời liền ngồi ở phòng khách gọi điện thoại, “Mẹ à, ngày mai con sẽ về nhà
ăn cơm. Vâng, con về được mấy hôm rồi. Cô ấy cũng đòi đến à?”.
Đầu bên kia điện thoại, mẹ Mạnh Thời hào hứng khen
Giang Du San, trách Mạnh Thời không về để ở bên cô ấy. Mạnh Thời nhanh trí
nghĩ, tối mai Giang Du San cũng muốn đến nhà anh, cho dù không muốn gặp cô anh
cũng phải về. Anh ngáp một cái, cười nói: “Mẹ à, mai con về rồi nói chuyện nhé.
Con đi cả ngày, mệt rồi”.
Mẹ Mạnh Thời liền xót con ngay, vội dặn dò anh vài câu
rồi cúp máy. Bà đặt điện thoại, mừng rỡ nói với cha Mạnh Thời: “Ông Thành, ngày
mai Mạnh Thời về, lần này nghe thấy tên Du San nó không chối đây đẩy nữa. Tôi
phải báo cho Du San ngay, bảo con bé ngày mai phải trang điểm đẹp vào”.
Mạnh Thụy Thành tay xách ấm trà Tử Sa “ừ” một tiếng,
chậm rãi đi vào phòng làm việc.
Thành phố này cổ xưa và có lịch sử lâu đời, sông Lan
Khê chảy trong thành phố, nghe nói lấy một mảnh sứ bất kỳ bên bờ sông cũng đều
có lịch sử. Phía tây thành phố có một ngọn núi, đỉnh núi cao ngất, địa hình
khúc khuỷu, giống như cái gác bút, vì thế mới có tên là núi Gác Bút. Rất nhiều
ông thầy phong thủy tay chỉ vào sông Lan Khê, mắt nhìn về phía núi Gác Bút xa
xa, nói rằng vùng đất này hội tụ nhiều văn nhân nổi tiếng.
Thời đại thay đổi, xã hội tiến bộ, thành phố cổ cùng
một lúc có hai diện mạo cũ và mới, trong thành phố này không những có những
nhân vật thời thượng, mà còn có một số gia đình có truyền thống lâu đời, ví dụ
nhà họ Mạnh.
Cho đến nay nhà họ Mạnh vẫn giữ được bộ gia phả gồm
mấy chục cuốn dày. Ông cố nội của Mạnh Thời là nhà sưu tập đồ cổ nổi tiếng đời
nhà Thanh. Đến thời ông nội Mạnh Thời, bắt đầu thu mua đồ cổ của con em các nhà
giàu bán ra, là ông Mạnh Tam nổi tiếng trong giới đồ cổ. Cha Mạnh Thời rất giỏi
thư pháp, không bao giờ động vào đồ cổ, nhưng có tin đồn rằng cha Mạnh Thời -
ông Mạnh Thụy Thành giám định đồ cổ còn giỏi hơn ông nội Mạnh Thời. Nhờ có sự
ảnh hưởng từ phía gia đình, ngay từ thời học cấp hai Mạnh Thời đã đi săn đồ cổ
trên phố đồ cổ để chơi, thời đại học học ngành văn vật và khảo cổ, lý do chọn
ngành này là vì tính tình lười biếng, dễ thi lấy học phần.
Ngôi nhà của Mạnh Thời đã trải qua trăm năm chiến hỏa
nhưng vẫn được gìn giữ rất tốt. Thời “Cách mạng văn hóa” đã bị khám xét tịch
thu, sau khi ông nội Mạnh Thời và cha Mạnh Thời được minh oan, lại được trả lại
đồ đạc. Sau cải cách mở cửa, các đồ cổ, tranh chữ được nhà họ Mạnh giấu trong
núi Gác Bút mới được chuyển về hoàn chỉnh.
Ông nội Mạnh Thời hận nhất là bị lôi ra đường bêu giễu
trước dân chúng làm mất thể diện, trước khi qua đời còn tổ chức một cuộc triển
lãm cực lớn, trước ánh mắt hâm mộ của bao người, quyên góp hết các sản phẩm
được trưng bày, sau đó mới nhẹ nhàng qua đời trong bao tiếng trầm trồ, khen
ngợi. Mạnh Thụy Thành là người kín đáo, không bao giờ tham gia bất cứ các buổi
hội họp giao du nào, và cũng không bao giờ nhận giám định đồ cổ hộ ai.
Càng như thế, lại càng nhiều người tìm đến nhà. Những
năm gần đây cổ vật dường như đã có được chức năng tích trữ như vàng, đồng thời
lại là thú chơi tao nhã, người làm quan, người có tiền đều thích chơi.
Bản thân Mạnh Thụy Thành không giám định đồ cổ cho mọi
người, nhưng ông cũng không ngăn cản Mạnh Thời. Người ta đến nhà họ Mạnh bị
Mạnh Thụy Thành từ chối, nhờ Mạnh Thời chín mươi phần trăm là được. Những cái
nào tự xem được thì Mạnh Thời sẽ xem, những cái nào không chắc chắn sẽ mang đi
hỏi cha mình. Mạnh Thụy Thành cũng chậm rãi gợi ý cho con trai vài câu, Mạnh
Thời sẽ kín đáo truyền đạt lại. Anh là người trọng nghĩa nên kết giao được với
rất nhiều bạn bè, ví dụ ông chủ nhà hàng Hoàng Đô, ông Đặng ở nhà hàng Sơn Dã
Nhân Gia. Giới đồ cổ còn đặt cho anh biệt hiệu là “Hồ ly điềm đạm”, rất được
mọi người quý mến.
Giang Du San xinh đẹp, tốt nghiệp trường đại học nổi
tiếng, gia đình lại giàu có. Lúc đầu cô cũng không thích chuyện làm mai làm
mối, nhưng sau khi nhìn thấy Mạnh Thời cao ráo đẹp trai, có khí chất cũng thấy
rung động, cảm thấy ít nhất ngoại hình của anh cũng không đến nỗi tồi. Sau khi
gặp gỡ, Mạnh Thời lại thủng thẳng nói với cô rằng chuyện này không thể thành.
Về đến nhà cô giận đến run người, nói với cha rằng: “Nhà họ Mạnh chỉ được cái
tiếng, thư sinh nghèo lại còn làm bộ thế à?”.
Cha cô - ông Giang Duy Hán cười cười, nói: “Nghèo? Ba
nói thật với con nhé, hiện nay bộ trang sức màu ngọc bích mà con đeo là do nhà
họ Mạnh tặng khi con mới chào đời. Chính vì thời “Cách mạng văn hóa” cả nhà họ
bị đuổi đến ở tại khu nhà dột nát nên hai nhà mới trở thành hàng xóm của nhau,
gia đình chúng ta rất quan tâm đến gia đình họ. Đầu thập kỷ tám mươi mà còn
tặng được món quà như thế thì con còn nghĩ là nhà họ nghèo nữa hay không? Chẳng
q