
sau này nuôi em không có vấn đề gì. Sao em lại vùng dậy để ngồi ngang với anh
nhanh như thế hả?”
“Không cần anh nuôi, em không muốn chịu cảnh ăn bám.
Há miệng thì mắc quai, tiêu tiền của anh, anh lại làm bộ ông lớn bắt nạt em thì
sao? Sau này nếu anh đối xử không tốt với em, em vẫn có thể đường hoàng đĩnh
đạc bỏ tiền ra đi tìm các anh đẹp trai!”
“Kinh, có tiền rồi có khác! Không được, em phải tiêu
tiền của anh, tiền của em, em dùng để mua một căn hộ rồi bảo cha mẹ em chuyển
đến ở. Anh xin em hãy tiêu tiền của anh có được không? Anh coi em là bà lớn có
được không! Bỏ tiền ra tìm các anh đẹp trai có gì là hay? Có anh chàng nào năn
nỉ em xin em tiêu tiền của anh ta không?”
Những lời bẻm mép của Mạnh Thời đã khiến Phùng Hy vui
lên được phần nào. Cô ngẩng mặt lên nhìn vào chiếc cằm cương nghị, nụ cười ấm
áp của anh, khẽ hỏi: “Anh có muốn lấy em không?”
Mạnh Thời giật mình, đánh vô lăng vào vùng đỗ xe an
toàn, nghiêm túc nói: “Thật hả? Không cần quan tâm đến cha mẹ hả?”
Phùng Hy chớp chớp mắt, bật cười: “Thật mà! Cái mà họ
cần cũng chính là hạnh phúc của chúng ta!”
Mạnh Thời khẽ lấy tay vuốt má cô, chậm rãi nói: “Phùng
Hy em nhớ đó nhé, em cầu hôn anh đó nhé! Kiếp này em không được quên đâu!”
“Gì mà nghiêm trọng đến vậy, chỉ là cầu hôn thôi mà,
anh có thể từ chối.”
“Ý anh nói là, em không còn cơ hội để rút lại lời cầu
hôn này đâu.”
Mạnh Thời cười rạng rỡ, nét rạng rỡ đó rạng ngời trên
gương mặt và ánh mắt anh. Anh ôm chặt cô, cúi đầu hôn lên môi cô, nụ hôn dịu
dàng da diết, ngay cả nụ cười cũng không giấu được.
Đến khi về đến nhà, Phùng Hy kể lại tường tận chuyện ở
công ty cho Mạnh Thời nghe. Nghe xong, Mạnh Thời liền tỏ ra trầm ngâm. Chỉ đơn
thuần là cấu kết với Giang Thị để đá Vương Thiết thôi hay sao? Anh hỏi Phùng Hy
với vẻ nghiêm túc: “Nếu mà… Ý anh nói là nếu để lỡ tiến độ công trình thì có
phải chịu trách nhiệm trước pháp luật không?”
Phùng Hy trả lời chắc như đinh đóng cột: “Không có,
các vụ tranh chấp kinh tế này chỉ liên quan đến vấn đề bồi thường mà thôi. Còn
về xử phạt, cùng lắm chỉ là khai trừ mà thôi.”
Những việc có thể dùng tiền để giải quyết thì không
phải là việc lớn, cũng coi như là Phụ Minh Ý đã bồi thường Phùng Hy. Mạnh Thời
hoàn toàn hiểu tâm trạng của Phùng Hy, chiêu bài này của người yêu cũ khiến cô
không thể chấp nhận được về mặt tình cảm mà thôi. Trong suy nghĩ của Mạnh Thời,
đây là đièu tốt, trong lòng anh thực sự không muốn Phùng Hy đi qua đi lại dưới
mắt Phụ Minh Ý.
“Hy Hy, em rất thích công việc này sao?”
“Không hẳn là thích, em chỉ cần một nơi để kiếm miếng
cơm thôi. Em không thể không có việc làm!” Nỗi khổ trong công việc làm nghiệp
vụ đã khiến cô nếm mùi quá đủ. Cô làm công việc này là để kiếm tiền, không phải
là sở thích của cô.
Mạnh Thời đã yên tâm rồi.
Không phải là thời gian họp hội nghị hằng tuần, nhưng
vì lô hàng của công ty Cừ Giang có vấn đề nên mới triệu tập cuộc họp. Phụ Minh
Ý nghiêm mặt phê bình Phùng Hy, Phùng Hy chỉ cúi đầu lắng nghe. Cô thầm nghĩ
với vẻ không thèm quan tâm, chỉ là chọn nhầm nhà cung cấp, cùng lắm là mất việc
mà thôi. Nếu Phụ Minh Ý chuyển cổ phiếu cho cô, đương nhiên là cô sẽ nhận, nếu
không chuyển cho cô, cô cũng không sao cả.
Đang nghĩ vậy, liền nghe thấy Phụ Minh Ý lạnh lùng
nói: “Cho đến nay Giang Thị vẫn chưa xuất hàng lại, để tránh làm lỡ tiến độ
công trình của công ty Cừ Giang, tôi đã báo cáo lên tổng công ty, điều hành để
công ty con khác cung cấp hàng trước. Nếu trong vòng ba ngày, Giang Thị không
chịu xuất hàng, chúng ta không thể thanh toán cho Giang Thị như điều khoản ghi
trong hợp đồng. Lô vật liệu này có trị giá lên tới ba mươi tư triệu nhân dân
tệ, công ty không thể thanh toán trùng lặp, bồi thường cho Giang Thị như hợp
đồng, công ty sẽ tổn thất gần một triệu không trăm hai mươi nghìn nhân dân tệ.
Công trình của Cừ Giang có tổng vốn đầu tư lên tới hai tỉ bảy trăm triệu nhân
dân tệ. Để có được những đơn đặt hàng lần sau, chúng ta không thể làm ảnh hưởng
đến tiến độ của Cừ Giang, để chắc ăn hơn cả, vẫn sẽ quyết định diều số vật liệu
ở công ty khác cho Cừ Giang. Việc này tổng công ty đã nghiên cứu cách giải
quyết rồi. Giám đốc Phùng, cô viết một bản tường trình báo cáo tình hình, đợi ý
kiến giải quyết của công ty.”
Phùng Hy nhớ rất rõ rằng, nếu Giang Thị làm trái với
những điều đã giao kèo thì Giang Thị sẽ phải gánh toàn bộ trách nhiệm. Những
tổn thất do công trình bị chậm tiến độ có thể sẽ lên tới hàng chục triệu nhân
dân tệ, Giang Thị sẽ không dám mạo hiểm. Chắc chắn là trong vòng ba ngày Giang
Thị sẽ phải xuất hàng.
Đối với công ty của Phùng Hy, vì những đợt đặt hàng
lần sau, chắc chắn cũng sẽ không đợi đủ ba ngày để mạo hiểm kéo dài tiến độ của
Cừ Giang, Giang Thị ắt sẽ phải tiến hành bồi thường.
Mặc dù Giang Thị để mất đơn đặt hàng trị giá ba mươi
tư triệu nhân dân tệ, nhưng các vật liệu khác vẫn tiếp tục để họ cung cấp, đồng
thời còn được nhận khoản tiền bồi thường một triệu không trăm hai mươi nghìn
nhân dân tệ. Thảo nào tập đoàn Giang Thị dám làm như v