
ì ạ, cháu và Phùng
Hy sẽ tiền trảm hậu tấu, đi làm thủ tục đăng ký kết hôn đã, coi như sự đã rồi
mới về nhà báo cáo.” Mạnh Thời không thèm để tâm đến chuyện Điền Đại Vĩ để lộ
ra những tấm ảnh đó ở nhà, ý đồ của anh là như vậy.
Bác sĩ Tạ giật nảy mình, không ngờ Mạnh Thời lại thẳng
tay như vậy, hoàn toàn không để ý gì đến thái độ của cha mẹ. Mặc dù không đồng
tình với những lề thói trong nhà, nhưng ít nhiều bà vẫn còn tôn trọng ý kiến
của chị gái và anh rể. Lúc này đây, trong đầu bà chỉ có một suy nghĩ, Mạnh Thời
điên rồi.
Bà nuốt nước miếng một cách khó khăn, vừa há miệng mới
phát hiện ra mình không biết nên nói gì, dừng một lúc lâu mới nói: “Thời ạ, kết
hôn là chuyện lớn, cháu đừng giận dỗi. Chẳng qua cha cháu đang bưc, mà ông ấy
vẫn chưa được gặp Phùng Hy mà. Ông ấy quá bực vì những tấm ảnh đó, lúc đầu nghe
nói cô ấy từng ly hôn đã không thích rồi. Cháu cũng phải nghĩ cho cha mẹ một
chút chứ, đến bây giờ cháu cũng chưa nói gì với họ cơ mà.”
“Nhưng họ có nói gì với cháu trước khi gặp riêng chồng
cũ của cô ấy không? Họ có hỏi cháu rằng Hy Hy thế nào không! Nhưng nói đi rồi
lại nói lại, chuyện này cháu còn chưa dám cho Hy Hy biết, nếu biết được cô ấy
sẽ nghĩ gì?” Mạnh Thời càng nói càng bực. Anh cảm thấy việc cha anh nhìn thấy
đám ảnh đó rồi nổi giận hoàn toàn là do tự ông gây ra.
Trong cuộc đời con người có hai giai đoạn được tự do
nhất, một là trước khi đi làm thậm chí là trước khi kết hôn, hai là sau khi về
hưu. Trước khi đi làm hoặc trước khi kết hôn, người ta chưa được va chạm với xã
hội, không cảm nhận được trách nhiệm đối với xã hội và trách nhiệm đối với gia
đình; sau khi về hưu, vì tuổi tác đã cao nên người ta không còn đặt ra yêu cầu
cao đối với người già.
Mạnh Thời và Phùng Hy đang ở trong giai đoạn cần có
trách nhiệm với cha mẹ và mọi người trong gia đình. Mặc dù Phùng Hy muốn bắt
đầu một cuộc sống mới, mặc dù Mạnh Thời muốn tiền trảm hậu tấu, nhưng cha mẹ
của hai bên vẫn là vấn đề mà hai người buộc phải đối mặt.
_________
(1) Đồ vật vì ít nên mới trở nên quý hiếm (BTV)
(2) Bồn địa Talium nằm ở Tân Cương, là bồn địa có diện tích lớn nhất Trung Quốc
(BTV)
Ánh
mắt Phùng Hy từ hoảng hốt chuyển sang bình tĩnh và cuối cùng là lạnh lùng. Sự
bảo vệ của Phụ Minh Ý và lô cổ phiếu của anh mãi mãi không thể bù đắp được
những tổn thương khi anh đẩy cô ra trước đầu sóng ngọn gió.
Sự việc đang rơi vào cục diện mong manh.
Sau khi nhờ bác sĩ Tạ truyền đạt ý kiến của mình cho
Mạnh Thời, Mạnh Thụy Thành không gọi Mạnh Thời về nhà, cũng không đếm xỉa gì
đến Mạnh Thời và Phùng Hy. Mạnh Thời sau khi biết được thái độ của cha mẹ cũng
không về nhà, vẫn tiếp tục cùng Phùng Hy sống những ngày tháng hạnh phúc của
mình.
Xe tới trước núi ắt có đường. Gặp núi thì mở , gặp
sông thì bắc cầu. Mạnh Thời đã chuẩn bị phương án khó đến đâu tháo gỡ đến đó.
Điều khiến anh trân trọng hơn cả là cuộc sống êm ấm ngắn ngủi trước mắt.
Đây là tâm trạng trong sự ngọt ngào có ẩn chứa một nỗi
lo lắng. Mạnh Thời như con bạc đang ngồi trước bàn chơi, nhìn đối thủ với ánh
mắt bình tĩnh, đoán từng quân bài, nghĩ cách đối phó. Phùng Hy ngồi sau lưng
anh, bày tất cả của nả trong nhà ra trước mặt anh. Cô không biết rằng, tấm thẻ
lớn nhất của Mạnh Thời chính là cô. Chỉ cần cô không lên bàn chơi, Mạnh Thời sẽ
có lòng tin chiến thắng.
Cho dù là thua tất cả, điều anh có thể có, có thể quan
tâm chỉ là riêng mình cô mà thôi.
Tuy nhiên đối thủ đã biết rõ điều này từ lâu. Canh bạc
trên bàn chơi là canh bạc nhìn thấy, và canh bạc thực sự lại nằm ở ngoài bàn
chơi.
Nửa tháng sau, công ty Phùng Hy nhận được một lá thư
của công ty Cừ Giang, nói lô hàng của họ xảy ra vấn đề nghiêm trọng, đồng thời
còn gửi kèm cả ảnh chụp tại hiện trường.
Ống thép không gỉ liền mạch mà tập đoàn Giang Thị chở
đến công trường của Cừ Giang đã có hiện tưởng gỉ nghiêm trọng. Thông qua những
bức ảnh chụp có thể nhìn thấy bề mặt và trong lòng ống thép đã gỉ và xuất hiện
những vết lõm, cho dù là dùng để làm đường ống nước ngầm, mặc dù không xảy ra
vấn đề gì, nhưng cũng là vi phạm những quy định đã được ghi trong hợp đồng.
Tổng giám đốc Thái của công ty Cừ Giang vì đã được
“ăn” từ trước, nên trực tiếp gọi điện thoại cho Phùng Hy và nói rất khéo léo
rằng, nếu trong vòng mười ngày, vật liệu chở tới được hiện trường thì ông còn
có thể giấu chuyện này, chính vì vậy lô vật liệu này phải trả lại và đổi ngay
lập tức, vận chuyển lô khác đến thay thế. Nếu để nhỡ thời gian của công trình,
ông cũng không còn cách nào khác, chỉ biết dựa vào hợp đồng để truy cứu trách
nhiệm của công ty Phùng Hy.
Phùng Hy vội nói lời cảm ơn, gọi điện ngay cho Giang
Du San yêu cầu cho đổi vật liệu.
Giang Du San tỏ rõ vẻ ngạc nhiên đến mức khó tin:
“Không thể như thế được! Chúng tôi không thể vi phạm hợp đồng và cung cấp cho
khách hàng loại ống thép rất không ít nhất mười mấy hai mươi năm này! Thế này
nhé, để em kiểm tra lại rồi sẽ trả lời chị sau”.
Lúc đó Phùng Hy đã sững người. Cô muốn bắt kịp tiến độ
của công trình, kiểm tra đi kiể