
m tra lại, cho dù có đổi lại lô vật liệu khác và
vận chuyển đến công trình, công ty không những phải bồi thường công ty Cừ Giang
một khoản tiền lớn, mà theo hợp đồng công ty còn phải gánh vác trácnh nhiệm làm
lỡ tiến độ công trình. Việc bồi thường có thể đổ lên đầu tập đoàn Giang Thị,
nhưng công trình của công ty Cừ Giang là công trình lớn cấp quốc gia, vốn đầu
tư hơn hai tỉ nhân dân tệ, công ty muốn nắm hết các đơn đặt hàng. Nếu để công
ty Cừ Giang nổi giận, làm sao cô có thể gánh vách được trách nhiệm này! Phùng
Hy vội nói: “Không phải là vấn đề điều tra hay không điều tra, thực tế đã được
bày ra trước mắt, có cả ảnh chụp tại hiện trường để làm chứng. Hiện nay công ty
Cừ Giang đã từ chối nhận lô vật liệu này! Giám đốc Giang, phía các chị phải
xuất lô hàng khác ngay lập tức!”
Giang Du San cười nhẹ nhàng: “Chị Phùng Hy, chị đừng
sốt ruột, hiện tại em đang ở tỉnh khác. Em sẽ gọi điện thoại về công ty ngay,
sau đó em sẽ gọi lại cho chị nhé? Em đoán là kho vật tư của công ty xuất hàng
nhầm, chị đừng sốt ruột, sẽ được giải quyết thôi”.
Dù nói nhẹ nhàng đến đâu cũng không thể khiến Phùng Hy
yên tâm. Cô cúp điện thoại xuống, bước nhanh vào phòng làm việc của Phụ Minh Ý,
nói về độ nghiêm trọng của sự việc này.
Phụ Minh Ý nhìn miệng Phùng Hy nói liến thoắng. Cô nói
rất nhanh, trong ấn tượng của anh, chỉ khi nào gặp việc gấp Phùng Hy mới như
vậy. Anh đứng dậy rót cho cô cốc trà, ra hiệu cho cô ngồi xuống nói từ từ.
“Nếu thời gian xuất hàng của tập đoàn Giang Thị không
kịp, liệu chúng ta có cách nào để vận chuyển lô hàng này lên công trường trước
rồi tính sau không?” Đây là cách cứ vãn duy nhất mà Phùng Hy có thể nghĩ ra.
Ánh mắt sốt sắng của cô khiến Phụ Minh Ý mềm lòng. Anh
khẽ mỉm cười: “Để không làm lỡ tiến độ của công trình, đây đương nhiên là biện
pháp tốt nhất rồi. Còn có công ty con khác, việc xuất hàng không thành vấn đề.
Chỉ có điều, vì đã ký hợp đồng với tập đoàn Giang Thị, cố gắng không nên để đi
đến bước này.”
Phùng Hy lập tức thở phào, uể oải nói: “Từ trước đến
nay Giang Thị là tập đoàn có tiếng tăm trong lĩnh vực này, tại sao lại chở lô
phế liệu đó đến công trường, coi đội ngũ giám sát viên trên công trường là kẻ
ngốc à?”
Những chuyện như thế này thì quá nhiều rồi. Phụ Minh Ý
khẽ than thầm trong lòng, anh cười nói: “Chuyện này không có gì là nghiêm trọng
quá đâu. Em đừng sốt ruột.”
Phùng Hy thầm nghĩ, đúng là không có gì là quá lớn,
trước đây khi cô còn đang làm bên mảng cơ khí, thiết bị được chuyển đến công
trường cũng có lúc không đạt yêu cầu. Chỉ có điều, giác quan thứ sáu mách bảo
cô rằng, chuyện này không thể coi thường.
Một ý nghĩ lóe lên trong đầu Phùng Hy, cô nhìn chằm
chằm vào Phụ Minh Ý, đột nhiên đã hiểu ra vấn đề. Phùng Hy giật nảy mình vì suy
nghĩ của mình, cô khẽ cất tiếng hỏi Phụ Minh Ý với vẻ không tin: “Ngay từ đầu
anh đã để Vương Thiết làm hợp đồng này,nếu hợp đồng xảy ra vấn đề gì thì đó là
trách nhiệm của ông ta! Anh đã sắp đặt như vậy phải không? Anh đã cấu kết với
tập đoàn Giang Thị từ lâu rồi phải không?”
Lưng Phụ Minh Ý hơi khựng lại, lúc quay đầu lại sắc
mặt đã lộ rõ vẻ đằng đằng sát khí: “Đúng vậy!”
“Anh có biết là hợp đồng này do em ký hay không? Vương
Thiết không có một chữ ký nào trong hợp đồng cả!” Phùng Hy bất ngờ nổi cáu, một
cảm giác lạnh toát trào dâng trong lòng.
“Ông ta cũng là lãnh đạo phụ trách, có trách nhiệm
liên đới. Theo quy định của công ty, nếu loại đơn đặt hàng lớn này xảy ra sự
cố, anh có thể báo cáo với hội đồng quản trị và cách chức ông ta!”
“Thế còn em? Còn em thì sao?” Phùng Hy hỏi với vẻ gần
như tuyệt vọng.
Anh có thể lợi dụng cơ hội này để đá bay Vương Thiết.
Còn cô thì sao? Lẽ nào cô vẫn còn khả năng giữ được công việc này ư?
Phụ Minh Ý dịu dàng nói: “Hy Hy, anh còn nhớ là đợt
anh mới đến công ty chúng ta đã nói chuyện về vấn đề này. Anh sẽ cố gắng bằng
mọi cách để giữ công việc cho em. Nếu thực sự không thể được, anh sẽ ký công
văn, đổi khoản tiền lương trong mười năm của em thành cổ phần của công ty. Nếu
anh làm mất công việc đó của em, cổ phần sẽ chuyển nhượng và đứng tên em.”
Mùi thơm của cà phê sực lên mũi. Lúc đó, cô mới ly
hôn, chưa để Phụ Minh Ý biết. Lúc đó cô vẫn mang theo một thân hình sồ sề, cố
gắng giấu chặt sự tự ti trong lòng để đi gặp anh ở nhà hàng đồ ăn Tây.
Hôm đó Phụ Minh Ý ngồi bên cửa sổ, bên ngoài cửa sổ có
trồng một hồ hoa sen, đóa hoa màu tím thẫm nổi trên mặt nước, ánh sáng trên mặt
hồ hắt lên mặt Phụ Minh Ý, các nét rất rõ ràng. Ngón tay anh kẹp điếu thuốc tỏa
ra khói trắng. Phụ Minh Ý cởi áo complet ra, nới lỏng cà vạt, áo sơ mi màu
trắng cởi cúc cổ, tay áo xắn lên. Động tác, vẻ mặt, ánh mắt của anh đều khiến
cô cảm thấy chua xót trong lòng.
Hôm đó anh dịu dàng nói với cô rằng, người anh không
muốn làm tổn thương nhất chính là cô. Hôm đó cô rất lý trí, rất hiện thực và
nói rằng, cô chỉ là người làm thuê, công việc chính là bát cơm của cô.
Lời của anh dường như vẫn đang vang lên bên tai. Anh
hứa sẽ cố gắng hết sức để giữ công công việc cho cô, trong