
nó là cha anh,
hồi đó cha anh tưởng anh không biết gì. Anh cũng coi như mình không biết gì, phấn
khởi cầm mười nghìn tệ đi nộp học phí.”
Phùng Hy nói: “Cha anh cũng thương anh đó chứ.”
Mạnh Thời cười: “Chính vì thế, em đừng tưởng tượng họ
ghê gớm đến mức nào, cùng lắm là họ có những phản ứng như bao người bình thường
khác thôi. Em ngủ nữa đi, anh trông cho em ngủ, hôm nay không phải em vẫn phải
đi làm đó sao?”
Phùng Hy tựa vào anh, cuối cùng cũng đã yên tâm ngủ
trở lại.
Thời tiết trong xanh, ánh nắng và hơi nóng tỏa đi khắp
muôn nơi. Phùng Hy mặc một chiếc váy màu vàng nhạt, giống như chùm hoa ngọc lan
treo trong xe, tỏa ra mùi hương vô cùng dễ chịu.
Mạnh Thời quay đầu sang, nhìn thấy Phùng Hy gật đầu
như gà mổ thóc. Anh khẽ cười nói: “Tại sao hôm nay không phải là thứ bảy nhỉ?”
Phùng Hy mím môi lườm anh một cái nói: “Suốt ngày lông
bông, đương nhiên lúc nào anh cũng thích là thứ bảy rồi.”
“Như thế này không phải là rất tốt đó sao, theo ý anh,
anh không muốn để em đi làm thế này nữa. Chúng ta mở một cửa hàng tốt biết bao,
mở ngay ở chợ đồ cổ. Khai trương là đủ ăn ba năm!”
“Không phải là anh nghĩ tới Phụ Minh Ý hay sao? Thực
ra anh ấy thực sự là công tư phân minh. Những tấm ảnh đó, không phải là như vậy
đâu.”
Mạnh Thời bĩu môi nói: “Anh ta có mà dám! Dù mạnh đến
đâu cũng không bắt nạt được dân bản xứ! Đã nói rồi mà vẫn còn dám quấy rối em
là anh không khách khí nữa đâu. Đánh nhau anh ta không phải là đối thủ, một
mình anh là có thể hạ gục anh ta rồi.”
Phùng Hy vừa tức vừa buồn cười, cô trưng mắt nhìn anh,
“Trở thành dân lưu manh xã hội đen thật à?”
Mạnh Thời hôn chụt một cái lên má cô, thấy cô vội vàng
soi gương xem có làm nhòe lớp phấn không, anh cố nhịn cười, nói: “Chưa nhòe
đâu. Thôi em đi đi, hết giờ anh sẽ đón em.”
Lúc này đâu lại có một chiếc xe Jimmy màu đen dễ
thương như chú gấu nhỏ chạy vào.
Phùng Hy nhìn thấy rõ người lái là Giang Du San. Cô
khẽ huých Mạnh Thời, cười xuống em, nói: “Phó tổng giám đốc Giang, xin chào.”
Mạnh Thời thầm thở dài, cũng xuống xe: “Tiểu Giang,
xin chào!”
Giang Du San khẽ nhếch mép cười, trêu: “Chị Phùng Hy
giỏi thật đấy, trước đây anh Mạnh Thời lúc nào cũng bí ẩn khó ngờ, em lại tưởng
anh đến bồn địa Talimu(2) để tham gia đua xe cơ. Lại còn lái chiếc xe rách này
à? Xe anh để trong nhà xe phí cả tiền.”
Mạnh Thời khoanh tay trước ngực, ngắm nhìn chiếc xe
Jimmy mới tinh, nói: “Không phải em cũng đổi sang con xe rách này đó sao? Nhìn
thích chứ dùng không thích đâu. Con xe này chạy được việt dã không? Đi được hai
bậc thì khung gầm vứt đi rồi.”
“Ngồi chiếc xe việt dã mà anh cải trang mới thấy xe
thường chán thật. Cái xe đó của anh tuyệt biết bao, bỏ ra một trăm nghìn để tân
trang, thế mà còn lái con xe Jetta second hand để đưa đón chị Phùng Hy. Rõ tệ!”
Cô cười đon đả, Mạnh Thời nhìn thấy Phùng Hy có phần
không thoải mái, đưa tay ôm ngang eo cô, cười hỏi cô: “Em không bận tâm khi
ngồi xe Jetta second hand chứ?”
Phùng Hy nhớ đến chiếc xe Rubicon mà Mạnh Thời mượn
bạn trong chuyến đi chơi Hàng Châu, hóa ra nhà anh còn có chiếc xe khác. Cô
hoàn toàn hiểu suy nghĩ của Mạnh Thời, anh sợ gây áp lực cho cô. Phùng Hy mỉm
cười, đẩy tay anh ra, nói: “Hai người nhà giàu thừa tiền không biết làm gì,
người khác nghèo không có tiền không có xe cũng vẫn sống như thường đó thôi.
Đến giờ rồi, đi thôi, phó tổng giám đốc Giang.”
Câu trả lời của Phùng Hy nằm ngoài sự dự đoán của
Giang Du San và Mạnh Thời. Giang Du San tưởng rằng ít nhất Phùng Hy sẽ lườm
Mạnh Thời một cái, hoặc tỏ ra ngại ngùng vì không biết tình hình. Mạnh Thời
tưởng rằng Phùng Hy sẽ nói rằng cô không bận tâm, hoặc ít nhất là sẽ cùng vào
hùa với anh trước mặt Giang Du San. Ai ngờ cô lại quay ra nói kháy cả hai
người.
Mạnh Thời hơi sững người rồi cười ra thành tiếng, câu
trả lời của Phùng Hy cũng có nghĩa là cô không bận tâm. Anh cười rồi nói:
“Không làm lỡ việc của bọn em nữa, hết giờ làm việc anh sẽ đến đón em. Anh
không lái xe, chúng ta sẽ đi bộ về nhà, đằng nào cũng thể dục luôn.”
Phùng Hy lườm Mạnh Thời một cái, kéo tay Giang Du San
đi vào tòa nhà của công ty. Mạnh Thời nhìn theo bóng của hai người, nụ cười
trên môi vụt tắt. Dường như Giang Du San không hề biết gì về chuyện các bức
ảnh, rốt cục là cô ta diễn kịch giỏi hay hoàn toàn không có liên quan gì đến
chuyện này.
Anh liền gọi điện thoại cho dì út. Bác sĩ Tạ tường
thuật lại khái quát tình hình nhà họ Mạnh tối qua, chủ yếu dùng những tính từ
như máu bốc lên đầu, nổi trận lôi đình, nổi giận đùng đùng.
Lúc cuối, bác sĩ Tạ ấp úng nói: “Thời này, những tấm
ảnh đó… Cô ấy đã giấu cháu để đi với người đàn ông khác, liệu có phải cháu đã
đánh giá nhầm cô ấy rồi không? Nếu nói giữa hai người đó không có chuyện gì, dì
cũng không tin đâu.”
“Cháu tin! Cô ấy đã nói với cháu rồi, gã đàn ông đó
tìm mọi cách để quấy rối cô ấy! Trong ảnh có bao nhiêu phần trăm là thật? Những
tin vỉa hè đều được làm như vậy, dì ăn cơm tối với ai ngồi gần một chút thì bị
coi là có những hành động mờ ám trong các bữa tiệc riêng. D