
có điểm
nào không tốt. Thôi, không nhắc nữa, chị chỉ lo rằng lần này Mạnh Thời nghiêm
túc, cha nó chắc chắn sẽ không đồng ý đâu. Nó không về nhà nữa, dì chuyển lời
đến nó. Tôi cũng chẳng quản được nó nữa.”
Câu trả lời đúng như dự đoán của bác sĩ Tạ. Đột nhiên
bà nhớ đến Điền Đai Vĩ, vội hỏi: “Chị, hôm nay có gặp thằng Điền đó không?”
“Sao vậy?”
Bác sĩ Tạ rụt rè hỏi: “Hắn ta có đưa ảnh gì cho anh
chị xem không?”
Mẹ Mạnh Thời lắc đầu, nói: “Không có, nhưng chị cảm
thấy cậu ta cũng được đó chứ. Chị nghĩ một người chồng như thế mà Phùng Hy
không cần, e rằng tâm địa cũng ghê gớm đấy, nó yêu thằng Thời chỉ vì nhà họ
Mạnh chúng ta mà thôi.”
Bác sĩ Tạ há miệng ra hồi lâu, cũng không biết nói gì.
Bà lầm bầm một câu: “Ly hôn thì đã sao? Em cũng đã từng ly hôn, lẽ nào không
thể tìm được người nào tốt để lấy hay sao?”
Hai điều này có giống nhau không? Nếu là em gái bà,
đương nhiên là bà cảm thấy cho dù ly hôn nhưng vẫn có thể tìm được người đàn
ông tốt để lấy. Nhưng nếu đổi sang con trai, mẹ Mạnh Thời vẫn cảm thấy không
thoải mái.
Lúc này chú Tần liền tới, khẽ nói: “Lão gia đang nổi
cáu trong thư phòng, đập vỡ cái âu sứ rửa bút rồi, phu nhân có sang xem không?”
Bác sĩ Tạ đang định tìm chú Tần để hỏi tội, nghe thấy
thế cũng không kịp nghĩ đến điều gì nữa, vội vàng đứng dậy cùng mẹ Mạnh Thời
vào thư phòng xem tình hình. Chú Tần nhìn theo bóng hai người, ánh mắt có phần
đắc ý. Ông mở máy tính, mở địa chỉ mail ra với vẻ thành thạo, viết một bức mail
đơn giản: “Cậu Điền, cảm ơn cậu đã dẫn cục trưởng Quý đến thăm nhà họ Mạnh. Bộ
cờ vây đó trị giá hai mươi nghìn tệ, từ nay cậu và Phùng Hy không còn liên quan
gì nữa. Chú ý mồm mép cậu, thiên hạ thái bình.”
Sau khi bấm nút send, chú Tần đóng hòm thư lại, pha
một cốc trà ngồi thưởng thức.Không ai thể ngờ rằng, nhân vật bí ẩn thao túng
Điền Đại Vĩ là Mạnh Thụy Thành và ông. Chú Tần mỉm cười nghĩ, chắc chắn Điền
Đại Vĩ sẽ mãi mãi không bao giờ nhắc đến Phùng Hy nữa.
Phòng hai gian mỗi người chiếm một gian. Nhà vệ sinh
lại có thêm một cốc đánh răng, một chiếc bàn chải và mấy chiếc khăn mặt. Cửa sổ
trong phòng khách và ban công có thêm vài chậu cảnh. Những thứ này đều chuyển
từ nhà Phùng Hy đến, mất cả một ngày để tìm đúng vị trí cho chúng. Phòng vẫn là
phòng cũ, nhưng cảm giác lại hoàn toàn mới mẻ.
Sách của Phùng Hy vẫn chưa mang đến. Chuyển nhà bận
rộn, hai người mới biết dù là thuê nhà, mỗi lần chuyển nhà cũng đủ để mất nửa
mạng người. Phòng của Phùng Hy còn hai mươi ngày nữa mới đến hạn, hai người bèn
quyết định, thành Roma không thể một ngày mà đã xây xong, việc chuyển nhà cũng
không thể gấp được. Mặc dù như vậy, hai người vẫn mệt phờ người.
Lúc nằm trên giường nghỉ, cuối cùng Mạnh Thời đã đợi
được tin nhắn của dì Tạ, ngắn gọn chính xác: “Cha cháu nổi cơn thịnh nộ rồi”.
Mí mắt anh máy máy.
Hồi nhỏ anh bị cha đánh vì quá nghịch ngợm, nhưng đó
không phải là cơn thịnh nộ. Như anh đã từng nói, lần Mạnh Thụy Thành nổi trận
lôi đình là khi dì Tạ ly hôn. Sau đó không lâu, chồng cũ của dì tạ đi tìm gái
thì bị cảnh sát bắt, lúc ra khỏi khách sạn còn bị đài truyền hình quay phim,
không có cách nào mà giấu mặt.
Bạn bè ở khu phố bán đồ cổ đặt cho Mạnh Thời cái tên
“Hồ ly điềm đạm”. Hiện giờ nghĩ lại, nếu tính cách của anh có điểm giống tính
cha anh, cha anh đã nổi cơn thịnh nộ, đồng nghĩa với việc anh chuẩn bị phải ra
tay thật rồi.
Vừa nghĩ đến đây, trong đầu Mạnh Thời liền nảy ra một
ý định. Anh thầm nghĩ, làm thế này hình như hơi vội vàng. Nhưng biện pháp này
là chắc chắn hơn cả.
Anh vuốt tóc Phùng Hy, chậm rãi nói: “Hy Hy, anh cảm
thấy, sống chung và kết hôn không có gì khác nhau, chỉ khác ở chỗ nà nhưng cấp
cho tờ giấy chứng nhận mà thôi. Hay là chúng ta đi đăng ký, sau đó coi như gạo
đã nấu thành cơm, để cho người khác đỡ phải dòm ngó.”
“Nhanh quá nhỉ? Mạnh Thời, em thấy như thế này rất
tốt. Em cảm thấy sống chung rất tốt, em đã từng ly hôn một lần, không muốn gấp
gáp quá.”
“Không phải là em không tin anh đó chứ?”
Phùng Hy lật người lại, nằm đè lên người Mạnh Thời nói
với giọng nghiêm túc: “Không phải là em không tin anh. Em cảm thấy sống thế này
một thời gian, hai bên đều có thể biết rõ rằng mình có phù hợp với đối phương
hay không. Ví dụ anh xem ti vi chỉ thích xem quảng cáo, em lại thấy lạ vì quảng
cáo thì có gì mà xem. Em phàn nàn vài câu với anh, anh lại thấy không vui.”
“Cái này thì đơn giản thôi, mua hai cái ti vi là
được.”
Phùng Hy kiên trì giải thích: “Ý em nói là nhỡ mà cách
sống không giống nhau, không chấp nhận được một số thói quen của đối phương,
lâu rồi sẽ thành cãi nhau.”
Mạnh Thời lắc đầu nói: “Anh không có gì là không chấp
nhận được em cả.”
“Em thấy có điều không chấp nhận được ở anh.”
“Điều gì không chấp nhận được? Em thử nói xem nào.”
Phùng Hy cứng họng, hiện tại không có điểm nào là cô
không chấp nhận được cả.
Mạnh Thời cười nói: “Không nói ra được tức là không
có. Nếu không có thì đi làm thủ tục đăng ký chứ sợ gì? Xảy ra vấn đề gì đã có
nhà nước chịu!”
Phùng Hy quay đầu nói: “Có