
t bằng ba chữ lệ, triện
và hành, thể chữ lệ tròn trĩnh, thể chữ triện phóng khoáng, thể chữ hành thanh
tú. Cục trưởng và hai nhà thư pháp tặc lưỡi khen ngợi.
Ông đặt bút xuống, thấm hết mực thừa, ký tên đóng ấn,
mỉm cười nói: “Hôm nay mọi người nể tình đến thăm, tôi cảm thấy vô cùng vinh
hạnh. Nếu không chê, xin mọi người hãy nhận ba bức chữ này.”
Mạnh Thụy Thành là người nổi tiếng, chữ của ông rất hiếm
khi xuất hiện trên thị trường, cục trưởng và hai nhà thư pháp hết sức vui mừng,
Mạnh Thụy Thành nhìn Điền Đại Vĩ đang đứng bên cạnh, bèn nói: “Cậu Điền không
thích thư phá nên tôi không tặng cậu chữ nữa. Cậu chơi cờ khá lắm, tôi xin tặng
cậu bộ cờ này.”
“Không, không, được đến phủ đã là một niềm vinh hạnh
lớn của cháu rồi, cháu không dám nhận quà của bác Mạnh đâu ạ.” Điền Đại Vĩ lịch
sự từ chối.
Mạnh Thụy Thành mỉm cười, ông cũng không ép.
Sau khi tiễn bốn người về, Mạnh Thụy Thành nhìn thấy
chiếc cặp của Điền Đại Vĩ ở sảnh giữa. Chiếc cặp đen đặt trên chỗ ngồi của Điền
Đại Vĩ, khóa vẫn đang mở, mấy bức ảnh lộ ra một nửa, chỉ cần chú ý tới chiếc
cặp của anh ta, chắc chắn sẽ nhìn thấy đám ảnh đó.
Ánh mắt Mạnh Thụy Thành lộ rõ vẻ sắc lạnh. Ông không
động đến, pha một ấm trà ngồi ở sảnh giữa đợi. Một lát sau, Điền Đại Vĩ mồ hôi
nhễ nhại chạy đến, xin lỗi liên hồi, cầm cặp của mình lên.
“Cậu Điền, cậu ngồi một lát đi. Trông cậu toát hết mồ
hôi rồi kìa, ra đến ngã ba đường mới quay lại đúng không?”, Mạnh Thụy Thành
chậm rãi nói.
Điền Đại Vĩ biết chắc chắn ông đã nhìn thấy những tấm
ảnh này, lúc ở thư phòng Mạnh Thụy Thành không hỏi gì, điều này đã trúng ý Điền
Đại Vĩ. Anh ta thực sự không muốn nói xấu Phùng Hy. Những việc cần làm anh ta
đã làm, Điền Đại Vĩ không muốn nói thêm gì nữa. Anh ta từ chối nói: “Dạ thôi ạ,
nhà cháu còn có chút việc, để hôm khác cháu lại đến thăm bác.”
“Đợi đã”. Mạnh Thụy Thành cầm một chiếc hộp lên cho
Điền Đại Vĩ, “Cuộc đời con người cũng như bàn cờ, chơi cờ vô cùng thú vị, cậu
cứ luyện đi, sau này lại chơi với tôi.”
Điền Đại Vĩ ôm bộ cờ vây nặng trịch trên tay, cứ cảm
thấy Mạnh Thụy Thành có điều gì muốn nói. Sau khi nói lời cảm ơn bèn rời nhà họ
Mạnh, thở phào. Trong lòng cứ cảm thấy có điều gì bất ổn, nghĩ một lúc khá lâu
rồi gọi điện thoại cho Phùng Hy.
Chuông chỉ đổ một hồi, Phùng Hy đã từ chối nghe. Lại
gọi lần nữa, thì không gọi được. Điền Đại Vĩ cười đau khổ nghĩ, chắc chắn cô ấy
đã đưa mình vào danh sách chặn cuộc gọi rồi.
Nghĩ đến nỗi căm hận của Phùng Hy, Điền Đại Vĩ lại
thấy ấm ức. Nếu cô không tìm cậu công tử nhà giàu này thì làm sao anh ta bị
liên lụy vào chuyện này? Bản thân bị ép làm những chuyện chẳng tốt đẹp gì,
không phải tại lỗi của cô hay sao! Tự nhiên Điền Đại Vĩ chỉ muốn vứt hộp cờ
trong tay đi, thấy vỏ hộp xinh xắn, bèn giở ra xem, hộp cờ bằng gỗ đàn hương
đen, quân trắng trắng như màu sữa, quân đen đen như mực, nhìn rất bóng bẩy. Cờ
vây giá không hề rẻ, Điền Đại Vĩ hít một hơi thật sâu, nhà họ Mạnh chịu chơi
thật, trong lòng lại thấy tiếc tiếc. Nghĩ đến Mạnh Thụy Thành thành tâm tặng
anh ta quà, bèn ôm hộp cờ về nhà.
Chú Tần đóng cửa lại, nhẹ nhàng bước đến bên Mạnh Thụy
Thành nói: “Cô Tạ đã về rồi, vừa bước vào cửa là chửi cậu Điền ban nãy là đồ
khốn nạn. Có mặt khách nên tôi đã tự quyết cho cô ấy ngủ một giấc ở phòng bên
rồi.”
“Tỉnh dậy chắc chắn dì ấy sẽ tìm chú để tính sổ, hôm
nay gia đình lại không được yên rồi.” Lúc nói câu này, Mạnh Thụy Thành tỏ ý
cười cười.
Chú Tần mỉm cười nói: “Tôi chỉ sợ cô ấy giận và không
chịu về nhà nữa.”
Mạnh Thụy Thành nghĩ một lát, nói: “Những ngày này dì
ấy không về cũng tốt. Đã tỉnh lại chưa?”
“Đang nói chuyện với phu nhân ở phòng bên.”
Mạnh Thụy Thành “Ừ” một tiếng rồi quay vào thư phòng.
Chú Tần không bỏ đi ngay như mọi bận. Ông theo Mạnh Thụy Thành bước đi mấy
bước, thấy Mạnh Thụy Thành quay đầu nhìn mình với ánh mắt thăm dò, do dự một
lát, hỏi: “Lão gia, mặc dù ông không hài lòng với cô Phùng, nhưng dù sao thì cô
ấy cũng là người phụ nữ mà cậu Thời có tình cảm. Làm thế này có hơi mạnh tay
với cô ấy quá không? Chúng ta chỉ vì một mình cậu Thời mà thôi.”
“Chú nghĩ gì về nhưng tấm ảnh đó?”
“Phụ Minh Ý đồng ý để chúng ta chụp những tấm ảnh này
không hoàn toàn là vì gia đình họ Mạnh chúng ta tạo điều kiện giúp đỡ cậu ta,
cậu ta muốn một mũi tên trúng hai đích.”
Mạnh Thụy Thành nói: “Đám người này quan tâm đến
chuyện hôn nhân của Mạnh Thời hơn là ta. Trò đùa! Tôi đang chờ đợi xem màn kịch
tiếp theo là gì. Bảo với Điền Đại Vĩ liệu mà giữ mồm giữ miệng.”
Sau khi tỉnh dậy bác sĩ Tạ liền chửi chú Tần như tát
nước vào mặt. Mẹ Mạnh Thời đợi chị chửi xong mới quan tâm hỏi han tình hình của
chị. Cũng như mọi bận lại nói đến chuyện cá nhân của bác sĩ Tạ. Bác sĩ Tạ sốt
sắng nói: “Chị ạ, hiện giờ việc nên bàn gấp là chuyện của Mạnh Thời.”
“Chị biết. Chị đã được xem ảnh của cô gái đó.” Mẹ Mạnh
Thời thở dài nói.
“Anh chị không phản đối à?”
Mẹ Mạnh Thời mắt hơi ươn ướt, nét mặt tỏ rõ vẻ bất
lực. Bà nói với giọng rất không hài lòng: “Chị không hiểu Giang Du San