Teya Salat
Phụ Nữ Thực Tế, Đàn Ông Phát Cuồng

Phụ Nữ Thực Tế, Đàn Ông Phát Cuồng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323862

Bình chọn: 9.5.00/10/386 lượt.

uy nhỏ một chút, nhưng thế mới

giống là nhà”.

Phùng Hy nhìn thấy vết sẹo trên cánh tay Mạnh Thời to

như chiếc đũa, chợt thấy động lòng thương Mạnh Thời thẫn thờ nhìn ra mặt hồ với

vẻ buồn buồn, cô đẩy cửa xuống xe, đứng ở phía sau ôm chặt anh. Mặt tựa vào bờ vai cứng rắn của anh, lắng nghe nhịp

đập của trái tim anh. Cô khẽ nói: “Anh thích thì anh chuyển đến ở cùng, diện

tích hơi nhỏ một chút nhưng vẫn có thể sống thoải mái, không hề thua kém nhà

rộng!”

Mạnh Thời lại một lần nữa bị Phùng Hy làm cho cảm

động. Anh không hẳn là nói dối. Mẹ anh nghe lời cha anh,

những lúc cha đánh anh, mẹ cũng không thể can ngăn. Chỉ có điều, vết sẹo trắng

trên cánh tay anh là do anh không cẩn thận để mình ngã trong quá trình luyện võ

với chú Tần. Hơn nữa mẹ anh rất thương anh, cha anh cũng rất thương anh.

Anh quay người lại, xoay mặt cô, mỉm cười nói: “Đi ăn

thịt thỏ rút xương nhé, em đói chưa?”

Phùng Hy vỗ vỗ bụng, “Đói rồi, ăn thịt thỏ không béo

đâu! Lần trước chỉ ăn được một miếng, ngon thật.”

Mạnh Thời khóa xe, lúc nắm tay Phùng Hy đến nhà ông

Đặng ăn thịt thỏ đã ngộ ra một điều rằng: Trong tình yêu không thể thiếu lời

nói dối chân thành thiện ý.

Nỗi

bi ai mỗi lúc một lan rộng, cô muốn hiện thực hơn một chút, nhưng lại vẫn bước

vào cuộc tình mới không hiện thực.


Mạnh Thời thong thả ăn cơm, nói chuyện cùng Phùng Hy,

nhưng trong đầu lại không ngừng suy nghĩ không biết nên làm tôi. Ngày mai cha

mẹ anh sẽ nhìn thấy Điền Đại Vĩ và những tấm ảnh đó. Nên để mặc sự việc tự phát

triển, lấy cái bất biến đối phó với cái vạn biến, hay là ra tay trước, để âm

mưu kia không làm được gì.

Đột nhiên anh nghĩ, nếu như Phùng Hy biết chuyện cha

anh gặp Điền Đại Vĩ, thì cô sẽ nghĩ thế nào? Điều này không phải là dựng một

hàng rào đầy gai ngăn cách giữa cô và cha mẹ anh hay sao? Nếu cô làm vợ anh, cô

cũng sẽ là người nhà của anh. Mạnh Thời cảm thấy tương lai mình chỉ có một kết

cục: Như con chuột bị nhét trong ống bễ - hai đầu bị o ép.

Đây là điều mà Mạnh Thời không hề mong muốn được chứng

kiến. Anh là con trai duy nhất trong gia đình, anh không muốn tương lai cha mẹ

anh phải buồn vì chuyện hôn nhân của anh. Anh vẫn hy vọng cha mẹ có thể bỏ qua

chuyện Phùng Hy đã từng ly hôn để chấp nhận cô.

Anh cố gắng giấu kín mọi suy nghĩ trong lòng, không để

cho Phùng Hy phát hiện ra. Điều này đã khiến cho Mạnh Thời có phần hổ thẹn, anh

yêu cầu Phùng Hy phải thẳng thắn, có chuyện gì thì nói ra để cùng nhau bàn bạc.

Trong khi những chuyện mà đã gia đình giấu cô, anh sẽ không hở ra nửa lời.

Trong suy nghĩ của Mạnh Thời, đây không phải là giấu cô, mà là trách nhiệm mà

người đàn ông phải gánh vác.

Anh giấu Phùng Hy gọi điện về nhà, hy vọng cha mẹ sẽ

từ bỏ ý định gặp Điền Đại Vi, kết quả là hai cha con đã cãi nhau qua điện

thoại.

“Sao con biết cha mời anh ta đến nhà?”

Mạnh Thời hậm hực nói: “Hôm qua con đến nhà anh ta

thấy nói thế. Cha, cha làm như thế không phải sẽ khiến Phùng Hy khó xử hay

sao?”

Mạnh Thụy Thành thủng thẳng nói: “Cha có mời riêng anh

ta đâu, cha mời cả cục trưởng cơ quan anh ta và hai nhà thư pháp nữa. Điền Đại

Vĩ chỉ gọi là có mặt mà thôi. Nếu không có chuyện gì thì cô ấy phải sợ cái gì?”

Cô vốn chẳng có vấn đề gì, nhưng đám ảnh kia lại có

vấn đề, chỉ có điều người đem đến là Điền Đại Vĩ.

Mạnh Thời cố nén giận, cố gắng lựa lời nói: “Làm việc

gì cũng nên linh động một chút. Nếu như chuyện giữa con và cô ấy thành, sau này

biết chuyện này, chắc chắn trong lòng cô ấy sẽ không vui.”

Mạnh Thời nghĩ rất đúng, nhưng Mạnh Thụy Thành vẫn

lạnh lùng, cứng rắn trả lời anh: “Cha chưa bao giờ nghĩ rằng chuyện này phải

linh động! Cha không thể nghĩ rằng con lại láy một cô gái đã từng có một đời

chồng để làm con dâu cha đâu. Thời ạ! Hiện giờ con đã bị tẩu hỏa nhập ma rồi,

cha gặp chồng cũ của cô ấy tìm hiểu tình hình là vì muốn con tỉnh táo hơn một

chút!”

“Con rất tỉnh táo!”

Mạnh Thụy Thành cúp máy. Ý ông không cần nói ra cũng

đã hiểu, ông cho rằng hiện nay Mạnh Thời không có mắt, không nhìn rõ bộ mặt

thật của Phùng Hy, không có đầu óc, không phán đoán được Phùng Hy có thực sự

phù hợp với anh hay không.

Mạnh Thời nhìn điện thoại cười khẩy, đi một vòng quanh

phòng, rồi lại gọi điện thoại cho Phùng Hy. Anh phải tốc chiến tốc thắng, nhanh

chóng bước vào giai đoạn sống thử.

Lúc đầu Phùng Hy do dự không chịu. Căn hộ mà cô thuê

mặc dù nhỏ, sống mấy tháng cũng thấy quen rồi, mất bao nhiêu công sức mới sắp

xếp, bố trí phòng cho phù hợp, giờ lại phải bỏ đi, Phùng Hy thấy có phần tiếc.

Cho dù tiếc cũng phải bỏ, Mạnh Thời hạ quyết tâm mềm

nắn rắn buông. Nói như lời anh là, họ đã vượt qua ranh giới đó rồi, tội gì phải

ở riêng nữa. Phùng Hy nghĩ, thấy sống chung không có gì là không tốt, sống

chung có thể hiểu thêm tính cách, lối sống của nhau, lại còn tiết kiệm được một

khoản lớn tiền nhà.

Căn hộ của Mạnh Thời có hai phòng ngủ, đương nhiên là

rộng hơn căn hộ có một phòng ngủ của Phùng Hy. Và thế là hôm sau Phùng Hy bèn

đóng gói đồ đạc chuyển nhà. Chuyển xong đồ đạc lại phải thu dọn,