80s toys - Atari. I still have
Phụ Nữ Thực Tế, Đàn Ông Phát Cuồng

Phụ Nữ Thực Tế, Đàn Ông Phát Cuồng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324033

Bình chọn: 10.00/10/403 lượt.

đuổi họ về! Vẻ lạnh

lùng của Điền Đại Vĩ khiến cha Phùng Hy tức sôi máu. Ông giậm chân, kéo mẹ

Phùng Hy nói: “Ta về thôi! Tại sao tôi lại đẻ ra đứa con gái mất nết như thế

hả!”. Rồi ông xông tới chỗ Phùng Hy, giơ tay lên tát cô.

Mạnh Thời nhanh tay ngăn lại, cố nén giận nói: “Bác ạ,

Hy Hy là con gái của bác, tại sao bác không chịu nghe cô ấy nói chứ?”

Cha Phùng Hy hất tay Mạnh Thời ra, tiện tay vơ lấy mấy

tấm ảnh trên tràng kỷ ném toẹt xuống trước mặt hai người, mặt hầm hầm đỡ mẹ

Phùng Hy đi ra.

“Cha!” Phùng Hy đuổi theo.

Đèn trong thang máy vẫn sáng, bóng cha mẹ Phùng Hy ủ

dột chán chường. Cô nghe thấy cha chậm rãi nói: “Hy Hy, con khiến cha

mẹ thất vọng quá chừng. Gia đình họ Phùng chúng ta chưa bao giờ xảy ra chuyện

xấu hổ như thế này! Cha mẹ về đây, cha không thể ngờ rằng con lại ra nông nỗi

này.”

“Cha mẹ nghe con giải thích đã được không? Con có còn là con gái của cha mẹ nữa không?” Cô cố

gắng kiềm chế nỗi phẫn uất trong lòng, nén tiếng gào.

“Hy Hy, chính vì con là con gái của cha mẹ nên cha mẹ

mới hiểu con. Bao nhiêu năm trước cha đã bảo với con rồi, nhớ phải

giải quyết cho êm thấm chuyện với Phụ Minh Ý rồi hãy lấy chồng. Tại sao con lại

có thể đối xử như thế với Điền Đại Vĩ? Hôm nay cha mẹ đến đây, thực sự thấy xấu

hổ với Đại Vĩ. Hiện giờ cha mẹ mới biết rằng, con và Phụ Minh Ý…” Cha Phùng Hy

không nói thêm được gì nữa, đỡ mẹ Phùng Hy đi vào thang máy mà không thèm nhìn

cô.

Phùng Hy đứng như trời trồng, đầu óc dần dần tê dại. Mồm miệng khô chát, môi như hai lớp túi bóng dính vào

nhau bị xé ra, không thốt ra được lời nào.

Cửa thang máy chầm chậm đóng lại, cha cô khẽ khuyên

nhủ mẹ cô mà không nói thêm lời nào. Màn

kịch đầu tiên đã diễn xong, màn che dầy bịch trên sân khấu từ từ khép lại.

Người phía bên trong vẫn đang diễn kịch, khán giả dưới sân khấu đang vỗ tay, vở

kịch này hấp dẫn biết bao.

Phùng Hy, cô có nên vỗ tay hay không?

Cô đã sai ở đâu? Mỗi người đều có mối tình đầu. Những

tình cảm đẹp, trong sáng đó là những ký ức suốt đời khó có thể quên. Hồi đó cô

muốn kết hôn, không có tình yêu có thể vun đắp tình thân. Cô không thể ngồi ôm

những kỷ niệm về Phụ Minh Ý và sống một mình hết đời. Trong lúc cô muốn gạt Phụ

Minh Ý ra ngoài cuộc sống và ký ức của mình, cô đã gặp được Điền Đại Vĩ – một

người có điều kiện phù hợp để cô lấy làm chồng. Anh ta cao to đẹp trai, tính

tình tuy hơi bủn xỉn nhưng thực tế. Anh ta là công chức nhà nước, ngoài việc

một gia đình ở thành phố lớn, một gia đình ở huyện nhỏ, hai gia đình về cơ bản

cũng là môn đăng hộ đối. Anh ta cũng hài lòng về cô.

Khóe miệng Phùng Hy dần dần để lộ ra nụ cười chua

chát. Người đàn ông mà cô đã từng lấy làm chồng đó, người

đàn ông mà cô đã từng hứa sẽ đối xử tốt đến hết cuộc đời đó, không những bắt cô

phải làm thân trâu thân ngựa không được kêu ca phàn nàn, mà cò muốn lấy dao

khoét chút ký ức mà cô đã chôn chặt dưới đáy lòng. Ly hôn rồi, chia tay rồi,

thành người dưng rồi anh ta vẫn không chịu buông tha cho cô.

Rốt cục Điền Đại Vĩ đã nói những gì với cha mẹ! Mặt cô trắng bệch, máu trong đầu sôi lên. Phùng Hy

loạng choạng chạy vào, nhặt đám ảnh đang vứt dưới đất lên xem. Đây là ảnh chụp

cô và Phụ Minh ý nói chuyện với nhau trong ô tô, ảnh anh ôm cô. Phùng Hy nắm

chặt tấm ảnh tay như muốn phát điên.

Hồi còn nhỏ học thư pháp, nhà nghèo, cô bèn mang lọ

mực không đến phòng làm việc của cha đổ mực công vào. Trước mặt bao nhiêu cô chú, cha cô đã đánh vào lòng

bàn tay cô, sau đó dắt cô ra phố mua lọ mực mới, về nhà bắt cô viết một trăm

lần hai chữ “trong sạch”. Cha cô nói làm người phải trong sạch. Cha mẹ đều là

người hiền lành an phận thủ thường, nhưng lòng tự trọng rất cao, không thể chịu

nổi những lời sỉ nhục. Để họ nhìn thấy những tấm ảnh này, làm sao họ không tin

cơ chứ? Con gái mình cặp bồ, vì bị cắm sừng nên Điền Đại Vĩ mới ly hôn. Đây

chẳng khác nào là vỗ vào mặt họ.

Cô xông vào phòng, Mạnh Thời đang xem từng tấm một,

cười khẩy. Anh ta làm cha mẹ cô tức quá phải bỏ đi, lại còn gây

mâu thuẫn giữa cô và Mạnh Thời! Chắc chắn Phùng Hy muốn giết chết anh ta.

Cô giơ ảnh lên đi về phía Điền Đại Vĩ, hỏi gằn từng

tiếng: “Tại sao? Anh ly hôn với tôi vì những tấm ảnh này ư? Lúc anh và

tôi ly hôn Phụ Minh Ý còn chưa đến cơ mà! Anh dùng những tấm ảnh này để chọc

tức cha mẹ tôi ư? Họ đối xử không tốt với anh? Họ không coi anh như con trai ư?

Vì lòng sĩ diện vì muốn che giấu sự vô liêm sỉ của mình mà anh dùng những tấm

ảnh này để làm chứng cứ? Anh có còn là con người nữa không? Có còn là con người

nữa không?”

Tấm ảnh bị cô bóp nát, nước mắt rơi lã chã. Phùng Hy phẫn uất đến phát cuồng, vừa giơ ảnh vừa xông

vào Điền Đại Vĩ.

Lưng cô ngã ngay vào lòng Mạnh Thời, cánh tay siết

chặt eo cô, ôm lấy cô lùi ra sau. Phùng

Hy hai chân lơ lửng trên mặt đất, tay khua loạn xạ hét lớn: “Mạnh Thời, anh

buông em ra, em phải liều chết với hắn ta!”

Mạnh Thời không nói câu nào, tay vẫn ghì chặt cô. Tiếng hét và sự giãy giụa của cô khiến Mạnh Thời cảm

thấy vô cùng ân hận. Anh giữ chặt tay cô, ghì mặt cô và