
c khích giả vờ không để ý, nhưng trong lòng
lại vô cùng hạnh phúc.
Hai tiếng rưỡi sau, đã đến dưới sân nhà Điền Đại Vĩ.
Phùng Hy nhìn tòa nhà quen thuộc trước mắt hít thở thật sâu.
Mạnh Thời nhìn cô, giọng dịu dàng: “Hy Hy, không phải
chỉ có mình em, đúng không?”
Phùng Hy cười tươi: “Em biết rồi. Về nhà em sẽ báo cáo
chi tiết tình hình với anh!”
Mạnh Thời đứng ở sau ôm chặt lấy cô, kề sát vào má cô
nói: “Đừng lo. Bọn mình quang minh chính đại mà. Hơn nữa, em dễ thương thế này,
chắc chắn cha mẹ em sẽ không trách em đâu.”
Phùng Hy cười: “Ý anh muốn nói là, anh hơn Điền Đại Vĩ
nhiều điểm, họ không thương em thì cũng sẽ quý anh đúng không?”
“Chứ sao! Thôi em đi đi! Anh đỗ xe ở chỗ cua xe. Có gì
thì gọi điện cho anh.”
Sự quan tâm của Mạnh Thời khiến Phùng Hy có thêm can
đảm. Cô nhìn Mạnh Thời hạ quyết tâm: “Anh có muốn đi cùng em không?”
“Em không sợ mọi thứ rối lên sao?”
Phùng Hy kiêu ngạo đáp: “Điền Đại Vĩ và cô nàng Linh
Tử đó còn đang ở cùng nhau nữa mà! Em không sợ. Cho biết luôn cả thể, em đỡ
phải giải thích thêm lần nữa. Để cha mẹ em nhìn thấy, ly hôn xong em còn tìm
được một người hơn cả Điền Đại Vĩ!”
Lúc này mặt cô rất hào hứng, rất ra vẻ ta đây. Mạnh
Thời hôn chụt cô một cái, nói: “Tốt, cứ phải giữ vững tinh thần như thế. Trước
mặt cha mẹ anh em cũng phải thế này! Yêu em chết đi được!”
Lúc cầm tay cô đi vào, lần đầu tiên Mạnh Thời và Phùng
Hy cảm thấy được phối hợp ăn ý với nhau. Nhưng nếu biết cùng đi lên sẽ phải đối
mặt với điều gì, chắc chắn Phùng Hy sẽ thấy hối hận, và Mạnh Thời cũng sẽ thấy
sợ, may mà anh đã lên cùng với cô.
Chữ “Phúc” treo ngược trên cửa chống trộm vẫn chưa xé,
thảm chùi chân trước cửa cũng không thay. Khi chuyển đi, cô đã coi chốn này là
nơi xa lạ. Không phải nhà cô, cô chưa bao giờ có ngôi nhà như vậy. Tuy nhiên,
khi lại một lần nữa đứng trước cửa nhà, nhìn những đồ vật quen thuộc trước mắt,
tâm trạng Phùng Hy vô cùng khó tả. Cô quay đầu nhìn Mạnh Thời, khẽ thở dài.
“Sợ gì, có phải chỉ có một mình em đâu.” Mạnh Thời
buông tay ra, đưa tay lên khoác vai cô như muốn bảo vệ cô bằng động tác thân
mật hơn.
“Nếu như cha mẹ em nổi cáu với anh, anh đừng bực nhé.”
“Yên tâm đi. Chửi anh anh coi như lời nói gió bay,
đánh anh hả, anh cường tráng lắm.” Mạnh Thời cười bấm chuông thay cô.
Người ra mở cửa là Điền Đại Vĩ, anh ta mặc một chiếc
áo phông rộng, quần sooc hoa, chân lê dép. Chiếc đầu thò ra lại thụt vào, tỏ rõ
vẻ ngạc nhiên, liếc nhìn hai người từ đầu đến chân, cười nhạo tỏ vẻ như đã hiểu
ra vấn đề.
Anh ta đang cười nhạo vì cô đã giảm béo ư? Phùng Hy
ưỡn thẳng người lên nghĩ, ta đã gầy đi rồi đấy! Cô lạnh lùng hỏi: “Cha mẹ tôi
đâu?”
Điền Đại Vĩ cũng đã nhìn thấy Mạnh Thời, nụ cười mỉa
mai trên môi càng lộ rõ. Anh ta khẽ cười khẩy một tiếng: “Thế này cũng tốt, để
cha mẹ cô đỡ phải tìm Linh Tử tính số!”
Điền Đại Vĩ né người, tựa lưng vào tường tay khoanh
trước ngực hất hất cằm, nói: “Trong phòng khách!”
Phùng Hy không còn thời gian nào mà để ý đến vẻ mặt
mỉa mai của anh ta, vội đi vào bên trong.
Cha mẹ cô đang lặng lẽ ngồi trên ghế sofa, nghe thấy
động tĩnh liền quay đầu ra, nhìn thấy Phùng Hy đang bước vào. Mặt cha cô sầm
xuống, quát lớn: “Hy Hy, rốt cục chuyện này là thế nào?”
Phùng Hy bước về phía trước mấy bước hạ giọng: “Cha,
về nhà chúng ta rồi nói chuyện sau.”
“Nhà? Nhà nào?”. Ánh mắt cha Phùng Hy lướt qua Phùng
Hy rồi dừng lại chỗ Mạnh Thời. Chiếc áo hai người mặc trên người rõ ràng là áo
đôi. Cha Phùng Hy trợn trừng mắt, người run lên vì tức giận, “Anh ta là ai?”
Linh Tử nghe thấy Phùng Hy đã đến, bèn từ phòng ngủ
bước ra, đúng lúc nghe được câu này, bèn cười khẩy nói: “Gã họ Mạnh kia, hắn là
dân xã hội đen! Là tên lưu manh! Lần trước hắn ta còn đánh Đại Vĩ ở trên
đường!”. Linh Tử nhìn thấy vẻ phẫn nộ thoáng qua trong mắt Mạnh Thời, bèn lùi
ra phía sau Điền Đại Vĩ, gào lớn: “Anh mà còn dám đánh người nữa tôi sẽ báo
cảnh sát ngay!”
Miệng mẹ Phùng Hy run run, nước mắt trào ra, đấm tay
xuống ghế sofa nói: “Phùng Hy, mẹ nuôi con coi như công cốc rồi! Tại sao con
lại vô liêm sỉ đến thế hả? Mẹ đã nói từ lâu không cho con làm nghiệp vụ, suốt
ngày đi uống rượu chơi bời với đàn ông đến đêm không về nhà. Không ngờ con lại
còn đú đởn với hạng đàn ông không ra gì!”
Phùng Hy bị mẹ chửi đứng sững sờ. Cô chỉ im lặng vài
giây, quay đầu lại gào lớn: “Điền Đại Vĩ, tại sao anh lại khốn nạn như vậy? Anh
và Linh Tử cặp kè với nhau, anh đòi ly hôn, anh đã nói linh tinh gì với cha mẹ
tôi vậy hả?”
“Mày cho nó cắm sừng, lại còn không biết ngượng đổ tội
cho nó à? Dù gì thì Đại Vĩ cũng là cán bộ nhà nước, phải nhịn mày từ lâu rồi!”.
Linh Tử và Điền Đại Vĩ cuối tuần ngủ dậy muộn, cô ta mặc váy ngủ ra mở cửa, bị
cha mẹ Phùng Hy nhìn thấy mắng như tát nước vào mặt, lúc này thấy cha mẹ Phùng
Hy chửi như vậy, thấy rất hả hê.
Điền Đại Vĩ kéo Linh Tử, trấn tĩnh nói: “Tôi và Phùng
Hy đã ly hôn mấy tháng rồi. Tôi không muốn nói gì với cô ta nữa. Cô ta đến rồi,
đề nghị mọi người ra khỏi nhà tôi.”
Anh ta là con rể của họ mà! Anh ta