
có phải tôi đã tu được phúc rồi không?"
"Cái gì?"
"......" Tôi muốn làm người đàn ông của em, muốn nếm thử mùi vị khi giữ em bên cạnh, muốn thử không làm anh em nữa.
Những lời ngon tiếng ngọt lừa gạt phụ nữ, từ trước đến nay Kiều Cẩm đều rất
am hiểu, thậm chí còn có thể dễ dàng nói bằng giọng điệu vô cùng thâm
tình. Nhưng lúc này đây, anh lại nói không nên lời, từng câu từng chữ
đều như đá nặng ngàn cân, không nhảy ra khỏi miệng anh được. Cũng nhờ
chút lý trí còn sót lại trong nháy mắt, khiến anh hiểu rõ Nhan Phồn Hoa
không phải là cô gái có thể tùy tiện trêu chọc... Những từ ngữ nông cạn
của anh không xứng với sự nghiêm túc của cô, bộ dạng bất cần đời của anh không xứng với phẩm hạnh được nuôi dưỡng từ nhỏ của cô, gia thế của anh càng không với được tới sự giàu có của cô... Những lời này, một khi nói ra, anh tất phải có năng lực để gánh lấy trách nhiệm này.
Chi bằng cứ để cho sự xúc động nhạt đi, có lẽ ngược lại có thể chấm dứt cái thân phận bạn tốt suốt đời này?
Trái tim không ngừng trào ra vị chát khiến Kiều Cẩm nhận ra rằng, tình cảm
dành cho cô đã không còn đơn thuần chỉ là thứ thiện cảm mơ hồ.
"Phồn Hoa, chúng ta......" Anh mở miệng lần nữa, không muốn đè nén, cần gì
phải để hiện thực giày vò thứ tình cảm nguyên thủy nhất này chứ.
Thật vất vả mới hạ được quyết tâm, lại một lần nữa bị nhân tố bên ngoài cắt
đứt. Tiếng mở cửa vang lên rất lớn, thành công hấp dẫn sự chú ý của Kiều Cẩm và Phồn Hoa, anh im lặng, nhíu mày nhìn sang.
Là mẹ anh đột
nhiên trở về, tầm mắt của bà nhìn xuyên qua phòng bếp, dừng lại trên
người Phồn Hoa. Biểu cảm vô cùng bình tĩnh, không chút kinh ngạc đối với những cô gái không rõ thân phận trong nhà, cố gắng tạo ra tiếng động
lớn như vậy, cũng là để nhắc nhở con trai nhà mình.
Đáng tiếc
hình như đứa nhỏ này không hề cảm kích, híp mắt lại trừng bà, cánh tay
đang đặt trên eo của cô gái xa lạ cũng không có ý định rút về. Bà đành
phải nghiêng người, nhìn về phía sau, nhắc nhở: "Đan Đan đến đấy."
Đan Đan là ai?
Dường như đã không còn quan trọng, cho dù Kiều Cẩm chưa kịp giải thích cho cô biết, Phồn Hoa cũng đã có thể đoán được đôi chút. Nghe thấy cái tên
kia, cả người của anh cứng lại, cái tay đang vắt ngang eo cô cũng bất
giác lùi về. Cô đoán, là sợ "Đan Đan" hiểu lầm.
"Cảm ơn dì."
Một giọng nói ngọt ngào vang lên trong lúc Phồn Hoa đang hoảng hốt, nghe có chút chói tai, cô chớp mắt, một cô gái dịu dàng tiến vào tầm mắt của
mình, cô ấy.... chính là Đan Đan sao? So với Diêu Lam, tuy rằng Đan Đan
này không tính là xinh đẹp, nhưng lại có khí chất tự tin, đến mức ngay
cả Diêu Lam cũng không sánh bằng.
Kém cỏi, đây là từ duy nhất Phồn Hoa có thể nghĩ đến để hình dung tâm tình của mình lúc này.
"Ha ha, anh sao thế? Nhớ em đến thế sao? Nhìn thấy em nên nói không nên lời rồi hả?" Sau khi nói cảm ơn với mẹ Kiều, Quách Đan đi thẳng về phía
Kiều Cẩm, tầm mắt thậm chí còn không thèm nhìn đến Phồn Hoa, nói chi đến việc chào hỏi.
"Sao cô lại đến đây?" Kiều Cẩm vất vả lắm mới buộc bản thân bình tĩnh lại được, nhưng nếp nhăn nơi chân mày vẫn chưa giãn ra.
"Nhớ anh nên tới thôi." Lúm đồng tiền của cô vẫn xinh đẹp như hoa, như thể
chưa từng rời khỏi anh, thân phận vẫn luôn là bạn gái chính thức của
Kiều Cẩm như trước.
Kiều Cẩm im lặng nhìn cô ta, không khí trở
nên xấu hổ. Phồn Hoa ý thức được sự dư thừa của mình, theo bản năng lui
về phía sau vài bước, chu môi muốn nói gì đó, lại không tìm được thân
phận của mình. Đang khi tiến thoái lưỡng nan, mẹ Kiều bỗng nhiên mở
miệng: "Con gái về nhà quá muộn là không tốt."
Trong câu nói nhấn mạnh sự châm chích, ném thẳng vào người Phồn Hoa. Cô uất ức chép miệng, cảm thấy ẩn ý của câu nói kia có lẽ là "con gái ngoan sẽ không quấn lấy đàn ông trễ thế này". Tính khí của Phồn Hoa rất tốt, gần như tất cả mọi việc đều có thể nén giận, nhưng sự giáo dục từ nhỏ đến lớn khiến cô
không thể chịu được sự sỉ nhục này.
Bị đâm cho đỏ mặt, cô khập khễnh bước ra, nhưng vẫn giữ được lễ phép: "Ngại quá. Dì à, cháu đi trước...."
"Tôi tiễn em." Kiều Cẩm theo phản xạ muốn bắt lấy tay cô, không chỉ vì muốn
né cái màn "cửu biệt trùng phùng" này, còn bởi vì không muốn thấy cô
trốn tránh nữa.
"Không, không sao, nhớ chăm sóc dạ dày của mình
cho tốt, đừng để bị đau bụng nữa... Anh có việc bận, tôi không quấy rầy
nữa." Quấy rầy, lúc này đây, Phồn Hoa cảm thấy hai chữ này thật chua
sót. Như thể sự tồn tại của cô từ đầu đến cuối luôn là sự quấy rầy, cho
dù không có Diêu Lam, cũng không tới phiên cô. Vĩnh viễn bị nhét vào trò chơi ba người, mà cô cứ phải sắm vai bóng đèn chướng mắt, có cô thì có
thể điều hòa bầu không khí, cho dù không có cũng chả sao.
"Người
bị quấy rầy là tôi và em!" Anh nghiến răng nghiến lợi, hận không thế
đánh cô tan xác, để cô không thể trốn tránh được nữa.
Cô thật sự
không hiểu hay sao? Vừa rồi anh đang chuẩn bị tỏ tình, nên người quấy
rầy phải là Quách Đan mới đúng! Cũng có thể, ở trong lòng cô, kỳ thực
anh cũng không quan trọng đến thế, không đáng để cô phải phí sức tranh
giành?
Ý tứ trong câu nói của