
ực, ngươi
không phải vẫn luôn muốn chứng minh tầm quan trọng của thương nhân đối với quốc
gia sao? Lần này chính là một cơ hội khó có được. Thế nhân sẽ bởi vì ngươi mà cảm
nhận được thế lực của thương nhân.”
Tần Tử Dực vốn ảm đạm, bởi vì tươi cười kia lại phát sáng
lên.
Ánh sáng chói rọi chiếu vào rừng trúc , đem bóng dáng chiếu
vào lần lượt thay đổi thành một bức tranh được vẽ bằng ánh sáng.
“A ~” Khóe mắt Tô Lệ Nhã mang nước mắt vươn người ngáp. Thật
nhàm chán a! Gia gia cùng Hạo Thừa gần đây luôn bận rộn chuẩn bị chuyện hôn lễ,
đều không có thời gian bồi nàng.
“Tiểu thư, phủ ngoại có vị gọi là Trình Lân nói muốn gặp tiểu
thư.” Giọng Lão Hiển ở ngoài phòng truyền đến.
Trình Lân?! Hắn như thế nào đến đây?! Tô Lệ Nhã vội vàng trả
lời:“Mời hắn vào đây gặp ta.”
Lão Hiển mang theo Trình Lân vào phòng Tô Lệ Nhã, nói:“Tiểu
thư ngay tại bên trong.” Rồi sau đó rời đi.
Trình Lân đứng ở cửa, tay vốn định đẩy cửa lại dừng ở trước
cửa. Nhìn tay thoáng run run , hắn không khỏi tự trào phúng mình: Hắn cư nhiên
bởi vì sắp nhìn thấy nàng mà kích động đến tay run run.
“Nha –” cửa phòng bị người mở ra. Bóng dáng tươi ươcì trong
trí nhớ lại xuất hiện ở trước mắt:“Trình Lân, thật là ngươi a! Sao ngươi lại tới
đây?”
Sau một lúc lâu Trình Lân mới khôi phục thần trí, thoáng xấu
hổ nói:“Ân ~ vốn ta nghe Lâm Tư nói ngươi bị bắt, muốn tới cứu ngươi. Nhưng nửa
đường lại phát bệnh, cho nên kéo dài tới hiện tại mới đến hỏi thăm ngươi được.”
Tô Lệ Nhã nhìn gương mặt so với trong trí nhớ càng xanh xao
tái nhợt hơn, cảm động nói:“Cám ơn ngươi. Ngươi thật sự là bằng hữu tốt của
ta.”
Bằng hữu tốt?! Trên mặt Trình Lân hiện ra tươi cười chua
sót, nhẹ giọng nói:“Ta đến Viêm Đô, mới nghe nói ngươi đã trở thành thiên kim
phủ Tể tướng, hơn nữa –” Hắn thoáng tạm dừng nói:“Hơn nữa ngươi sắp cùng Tam
vương gia cử hành hôn lễ.”
“Chuyện này nói ra rất dài.” Tô Lệ Nhã khó có người đến cùng
chính mình nói chuyện, lại mở ra máy hát, nói không ngừng. Biểu tình khi thì buồn
rầu, khi thì hạnh phúc, nghe nàng nói giờ phút này hạnh phúc cùng vui vẻ.
Sau khi nàng dừng lại, Trình Lân vẻ mặt thâm trầm hỏi:“A
Nhã, ngươi hiện tại vui vẻ sao?”
“Ân!” Tô Lệ Nhã dùng sức gật đầu, cười nói:“Ta hiện tại rất
vui.”
Trình Lân hai mắt hắc bạch phân minh hiện lên đau đớn, rồi
chuyển thành thoải mái: Có thể lại nhìn thấy tươi cười như vậy là đủ rồi.
“A Nhã, ngươi xem ta mang gì đến cho ngươi?” Giọng Lâm Tư
cùng tiếng đẩy cửa vang lên. Tươi cười của nàng sau khi nhìn thấy hình ảnh quen
thuộc, liền tạm dừng. Tiếp đó bước nhanh đến bên cạnh Trình Lân, phảng phất như
muốn xác nhận đây không phải ảo ảnh, tay nâng lên chạm nhẹ vào mặt tái nhợt.
Trong tay truyền đến ấm áp làm cho nàng biết người nam nhân chính mình ngày đêm
tưởng niệm là chân thật tồn tại ở trước mắt. Kích động làm nàng vòng tay lên cổ,
ôm hắn, nghẹn ngào nói:“Thật tốt quá, ngươi còn sống.”
Trình Lân bởi vì trong lòng ấm áp mà kinh ngạc cứng ngắc tại
chỗ. Còn Tô Lệ Nhã bởi vì tươi cười vui sướng của Lâm Tư mà biết nàng đối với
Trình Lân có cảm tình.
Lâm Tư rất nhanh phát hiện hành vi khác người của mình, vội
vàng buông tay ra, tạo khoảng cách giữa hai người, cúi đầu dùng để che giấu ngượng
ngùng, nhẹ giọng nói:“Trình Lân, ngươi vì sao hiện tại mới tới?”
Trình Lân đã sớm chuẩn bị lý do để nói:“Trên đường ta đến
Viêm Đô phát bệnh, bởi vậy, mới chậm trễ đến bây giờ.”
Lâm Tư lập tức nâng tay lên, lo lắng hỏi:“Ngươi thế nào a?”
Trình Lân cười nói:“Ta có thể đứng ở trong này, đương nhiên
là đã không sao.”
Tô Lệ Nhã nhân cơ hội muốn tạo cơ hội cho hai người bọn họ
nói:“Hai người các ngươi đi ra ngoài vườn trúc đi dạo, ta phải uống thuốc dưỡng
thai.”
…………………………………………………………………………………………………………………………………….
“Sàn sạt sa –” Tiếng gió nhẹ xuy phất vào những phiến lá.
Trình Lân nhìn gậy trúc lắc lư đối với Lâm Tư ở phía sau hỏi:“Thương
thế của ngươi chắc là đã không có gì đáng ngại đi!”
Nhắc tới miệng vết thương, Lâm Tư liền nhớ tới tình hình
ngày đó hắn chữa trị chính mình, kiều nhan ửng đỏ nói:“Ân, đã không có việc
gì.”
Trình Lân nâng tay, nhìn ánh mặt trời bị gậy trúc che, nhẹ
giọng hỏi:“Lâm Tư, ngươi chắc là tâm phúc của Vương gia ! Bằng không, hắn cũng
sẽ không giao nhiệm vụ bảo hộ A Nhã cho ngươi.”
Lâm Tư tuy rằng nghi hoặc hắn vì sao lại hỏi vấn đề như thế
, nhưng vẫn đáp:“Ân.”
Trình Lân xoay người nói:“Kỳ thật, lần này ta sở dĩ đến trễ,
là vì nửa tháng trước khi ta sắp đến Viêm Đô đã bị Hoàng Thượng bắt.”
“Hoàng Thượng?!” Lâm Tư kinh ngạc hô lên.
“Ân. Hắn muốn ta phối chế bí dược có thể chậm rãi làm Long Hạo
Thừa chết. Mà ta cũng đã phối chế thành công. Bởi vậy, ta mới có thể đứng ở chỗ
này.”
Nhìn gương mặt thẳng thắn thành khẩn, Lâm Tư trên mặt kinh
ngạc đã bị bình tĩnh thay thế, chu môi nhẹ giọng thổ lộ:“Vì sao?”
Trình Lân ngẩng đầu si mê nhìn ánh mặt trờ, tay dường như muốn
cầm chạm vào mặt trời ở trên không:“Tiểu Nhã, đối với ta mà nói giống như ánh mặt
trời sáng ngời kia. Ta yêu nàng, khát vọng độc chiếm nàng.” Tay hắn đúng là cái