
u cứu.
Đối với chính hắn một cá tính ngay thẳng, nhưng lại thiếu
quyết đoán, Thượng Quan Hành chỉ có thể thở dài nói:“HIện tại chỉ có thể ám
binh bất động, chờ thời cơ chín muồi, nghĩ biện pháp đem Lam nhi đưa ra khỏi
cung. Yên tâm, ta sẽ cố gắng bảo hộ Lam nhi. Dù sao nàng cũng là cháu gái của
ta a!”
Thượng Quan Nham ngẩng đầu, nhìn thấy phụ thân trên mặt ôn
nhu, bỗng nhiên hiểu được phụ thân không phải là người lạnh lùng vô tình như chính
mình từng nghĩ. Ông đối với chính mình, đối với Lam nhi, cũng có tình cảm.
Trong khoảnh khắc, một đôi phụ tử nhiều năm vẫn không hiểu
nhau đều tiêu tan đi trở ngại tâm lý.
Ngọn đèn lập lòe chiếu xuống tầng hầm trong hoàng cung.“Đát
đát đát –” Tiếng bước chân loạn nhịp phá vỡ sự yên tĩnh của tầng hầm.
“Nha –” Cửa thạch phòng vẫn đóng chặt bị người đẩy ra.
Trình Lân đang ở bên trong phối dược cũng không có bị ảnh hưởng,
vẫn đang chậm rãi lật tới lật lui một bàn dược liệu.
Hoàng Thượng thiếu kiên nhẫn dẫn đầu đánh vỡ trầm mặc:“Bí dược
này phải mất bao lâu nữa mới có thể hoàn thành?”
Trình Lân tiếp tục châm chú vào dược liệu, chậm rãi trả lời:“Có
thể là mười ngày, cũng có thể là một tháng.”
Hoàng Thượng âm trầm mặt, cười lạnh nói:“Nửa tháng sau Long
Hạo Thừa sẽ cưới Tô Lệ Nhã.”
Tay đang cầm bột thuốc thoáng rung lên, làm ít bột rơi vãi
ra ngoài.
Hoàng Thượng thấy Trình Lân rốt cục có phản ứng, mới xoay
người nói:“Ta nghĩ lấy năng lực của ngươi hẳn là trong vài ngày có thể chế
thành công đi! Ngươi cũng không muốn Tô Lệ Nhã thực sự gả cho Long Hạo Thừa
đi!” Nói xong, hắn liền cất bước rời đi.
Trình Lân vẫn đưa lưng về nhau rốt cục xoay người lại, gương
mặt tái nhợt một lần nữa đối diện với cửa đá. Tiểu Nhã, phải gả cho Long Hạo Thừa.
Tiểu Nhã, phải gả cho Long Hạo Thừa. Trong đầu chỉ quanh quẩn những lời này. Bỗng
nhiên, hắn lảo đảo ngã ngồi ở ghế trên, từ trong lòng lấy ra một lọ màu xanh lục.
Chẳng lẽ hắn thật sự phải dùng nó sao? Kỳ thật,
bí dược này vài ngày trước hắn đã chế thành công. Nhưng hắn không có đem
chuyện này nói cho Hoàng Thượng biết. Hắn sợ đến lúc đó nếu thực độc chết Long
Hạo Thừa, mất đi nam nhân mình yêu thì tươi cười trên mặt Tiểu Nhã còn có thể
tiếp tục tồn tại sao? Hắn thật sự có thể thản nhiên thừa nước đục thả câu được
hay sao?
Ánh mắt vốn mơ hồ bắt đầu nhìn lại lọ thuốc. Trình Lân nắm
chặt lọ, cười trào phúng nói:“Xem ra hiện tại ngay cả thời gian kéo dài, do dự
đều không có.” Sau đó trong mắt hắc bạch phân minh xuất hiện kiên quyết, hắn đứng
dậy hướng cửa đá đóng chặt đi đến.
Trong Lam cung, không khí ái muội tràn ngập khắp nơi. Lam
phi mặc y phục mỏng, khêu gợi phiêu dật, mặt mang thẹn thùng vì Hoàng Thượng cởi
áo. Giờ phút này Hoàng Thượng cúi đầu, nhìn phi tử xinh đẹp, trong đầu lại hiện
ra gương mặt tinh xảo tràn đầy tự tin. Ánh mắt vốn có chút dục vọng lập tức ảm
đạm xuống. Hắn bắt lấy bộ ngực đang ở trước mắt, nói:“Trẫm bỗng nhiên nhớ tới
còn có chuyện trọng yếu phải xử lý. Ái phi, ngươi ngủ trước đi!” Nói xong,
Hoàng Thượng bước nhanh rời đi, lưu lại Lam phi một mặt khó có thể tin .
Trong ngự thư phòng, Hoàng Thượng nhìn chằm chằm ngọn đèn
trên bàn, ánh mắt mơ hồ, cho thấy tâm tình của hắn lúc này. Vì sao mới vừa rồi
hắn đối với Lam phi không có nửa điểm dục niệm, chỉ cảm thấy Lam phi giống như
một hình nhân không có linh hồn, làm cho người ta không dậy nổi hưng trí. Nữ
nhân hẳn là — Hoàng Thượng trong mắt lại hiện ra bóng dáng màu tím: Nữ nhân hẳn
là tự tin, cao ngạo, mà cũng không phải mù quáng dựa vào người khác như nàng vậy.
Tô Lệ Nhã quả thật một nữ nhân làm cho người ta khó quên.
Khó trách Long Hạo Thừa hao hết tâm tư như thế, chỉ để bảo hộ nàng. Nữ nhân như
vậy, hắn muốn. Hơn nữa nàng vẫn là nữ nhân Long Hạo Thừa ái mộ, hắn càng muốn
có được nàng. Hắn rất muốn nhìn biểu tình của Long Hạo Thừa khi thấy nữ nhân của
mình bị người đoạt đi.
Lúc này, Quý Xương đẩy cửa vào cắt đứt suy nghĩ của Hoàng
Thượng. Trên mặt Quý Xương tràn đầy tươi cười hưng phấn, nói:“Hoàng Thượng,
Trình Lân rốt cục thành công.”
Trên mặt Hoàng Thượng xuất hiện vui sướng cùng hưng phấn,
nói:“Thật tốt quá.”
……………………………………………………………………………………………………………………………….
Tiếng chim hót thanh thủy quanh quẩn ở trong trúc viện Thượng
Quan phủ. Đó là một thần thanh khí sảng, làm cho tâm tình người ta sung sướng.
Nhưng sung sướng này hiển nhiên cũng không có ở trên gương mặt tuấn mỹ của Long
Hạo Thừa. Hắn âm trầm ngồi ngay ngắn ở trong đại sảnh, chờ đợi, chỉ vì muốn gặp
Tô Lệ Nhã. Chết tiệt, hắn đã sớm nghĩ đến cái lão già đáng giận kia đem hôn lễ
định ở nửa tháng sau, không phải đơn giản như vậy. Nhớ tới tối hôm qua ông dùng
tục lệ chết tiệt, bắt A Nhã phải chuyển đến nhà mẹ đẻ — ở lại trong Thượng Quan
phủ, hắn vốn muốn cự tuyệt lại bị người chặn miệng. Nửa tháng! Chết tiệt, chỉ cần
một ngày không thấy A Nhã, hắn vì nhớ mà ngủ không được. Cho nên mới sáng sớm
đã an vị ở trong này.
Ngẩng đầu nhìn theo ánh sáng ở bên ngoài hiện tại đã sắp
chuyển qua trong phòng. Điều này cho thấy chính mình đã ngồi ở chỗ này