
a
chọn xem nhẹ. Nàng sẽ dùng thực lực của chính mình để chứng minh nữ nhân cũng
có thể tạo lập sự nghiệp :“Hạo Thừa, nghe nói Triều Dương quốc ở phương bắc lạnh
khủng khiếp. Nơi đó khí hậu khắc nghiệt, ngay cả lương thực đều thiếu thốn. Nhiều
năm nay, Triều Dương quốc thông qua quan hệ mậu dịch với Long Viêm quốc mới có
thể duy trì được nhu yếu phẩm(vật dụng cần thiết hàng ngày).” Bên môi của nàng
nổi lên cười gian:“Chàng nói nếu có một ngày, Long Viêm quốc chúng ta không
cung cấp nhu yếu phẩm này nữa, Triều Dương quốc sẽ thế nào a?”
Long Hạo Thừa trong mắt hiện lên kinh hỉ nói:“A Nhã, ý của
nàng là làm cho tướng lãnh biên cảnh ngăn chặn quan hệ mậu dịch.”
Tô Lệ Nhã xua tay nói:“Không. Như vậy quá mất thời gian. Vạn
nhất hoàng đế Triều Dương quốc gửi mật hàm cho Hoàng Thượng, việc này sẽ bại lộ.
Đến lúc đó, một đạo thánh chỉ của Hoàng Thượng đưa xuống, không phải là công cốc
sao. Hắc hắc, còn không bằng bảo Tần Tử Dực đến sẽ mau hơn. Nghe nói thương
gian cùng Triều Dương quốc buôn bán phần lớn đều là từ Tần thị sơn trang. Cho
dù không phải, cũng đều có quan hệ chặt chẽ với Tần thị sơn trang. Lấy uy tín của
Tần thị sơn trang , hẳn là rất dễ dàng đem chuyện này giải quyết tốt. Hơn nữa,
thương nhân không muốn cùng người khác buôn bán, Hoàng Thượng cũng không thể hạ
thánh chỉ bắt người ta buôn bán!”
Long Hạo Thừa trong mắt hiện lên kích động, sau đó cười
nói:“A Nhã, nàng thật sự là quá thông minh.”
Tô Lệ Nhã nâng tay lên, kiêu ngạo mà trả lời:“Đó là tự
nhiên. Ta làm văn thư của chàng, cũng không phải là chỉ để nhận tiền lương.”
Biểu tình của Thượng Quan Hành giờ phút này đã không thể
dùng khiếp sợ để hình dung. A Nhã đã vượt qua nhận thức của ông.
Tô Lệ Nhã quay đầu, nhìn vẻ mặt ngốc lăng của Thượng Quan
Hành cười nói:“Gia gia, có đôi khi, nữ nhân biết chuyện cũng so với nam nhân
không kém nga! Trăm ngàn lần không thể xem thường nữ nhân nga!”
Long Hạo Thừa thấy Thượng Quan Hành vẫn chưa khôi phục thần
chí, có thể lý giải kinh ngạc của ông: Dù sao, trí tuệ A Nhã đã vượt qua sức tưởng
tượng của người khác. Hắn ôm lấy A Nhã đi vào phòng trong, đem không gian lưu lại
cho Thượng Quan Hành vẫn đang sửng sờ tại chỗ.
Một lúc lâu sau, Thượng Quan Hành rốt cục tỉnh táo lại, cười
lớn:“Ha ha ha ha –” Trong đại sảnh chỉ quanh quẩn tiếng cười của ông. Rốt cục,
ông đình chỉ tiếng cười, trong mắt lóe ra hưng phấn: Không thể tưởng được A Nhã
là nữ tử có tài như thế. Ông vốn đang lo lắng ngày sau Long Hạo Thừa trở thành
hoàng đế, A Nhã có năng lực đảm nhiệm chức hoàng hậu hay không. Hiện tại xem
ra, ông lo lắng là dư thừa. Lấy năng lực của A Nhã. Hoàn toàn có thể phụ trợ
cho Long Hạo Thừa. Ông tin tưởng có hai người bọn họ đồng tâm hiệp lực, nhất định
có thể thay đổi cục diện hơn chục năm tồi tệ của Long Viêm quốc thay đổi, một lần
nữa làm cho Long Viêm quốc trở nên phồn vinh.
………………………………………………………………………………………………………………………………………..
Ban đêm ánh trăng chiếu xuống khắp nơi, làm bóng người kéo
thật dài. Tần Tử Dực cầm thiếp mời trong tay, mặt mang do dự nhìn Thượng Quan
phủ cách đó không xa. Nàng ở ngay tại bên trong. Nay nàng đã là thiên kim của
phủ Tể tướng. Hơn nữa –
Gương mặt tuấn mý hiện lên bi ai: Hơn nữa sau nữa tháng,
nàng sẽ gả cho Vương gia. Nữ nhân mình yêu thương phải lập gia đình, nhưng tân
lang không phải hắn. Không có gì so với điều này chua sót hơn. Tầm mắt cúi xuống,
dừng trên thiếp mời Tô Lệ Nhã viết cho hắn. Vốn, hắn không nên gặp nàng, càng
thấy nàng, lòng chỉ biết hãm càng sâu. Nhưng trong lòng lại không cưỡng lại được
khát vọng muốn gặp nàng, thúc đẩy hắn đi vào. Rốt cục, hắn khó có thể kìm chế
kích động trong lòng, tiến lên, gõ cửa.
Tần Tử Dực ở trúc viên cũng gặp được bóng dáng mình vẫn luôn
khát vọng. Niềm vui sướng cùng kích động sau khi nhìn thấy thân ảnh cao ngất đứng
cạnh nàng liền biến mất, thay bằng cung kính nói:“Vương gia.”
Long Hạo Thừa cũng không có xem nhẹ biến hóa trong măts Tần
Tử Dực. Hắn đã sớm biết Tần Tử Dực có tình cảm với A Nhã. Bởi vậy, đêm nay hắn
mới cố ý cùng A Nhã gặp Tần Tử Dực. Hắn không cho phép có nam nhân đánh chủ ý với
A Nhã . Hắn muốn ngăn chặn khả năng này.
Tô Lệ Nhã nhìn thấy cung kính trên mặt Tần Tử Dực, khẽ đẩy
nam nhân ôm chặt mình sang một bên, nhẹ giọng nói:“Đều tại chàng. Chàng xem, có
chàng ở đây, những người khác đều câu nệ tiểu tiết.”
Long Hạo Thừa cố ý cúi đầu khẽ hôn tai của nàng, nói:“Ta
không nỡ rời xa nàng a!”
Nàng thẹn thùng tránh né.
Một màn này dừng ở trong mắt Tần Tử Dực, làm cho mặt hắn trở
nên ảm đạm.
Tô Lệ Nhã đẩy nam nhân bên cạnh ra. Bước nhanh đến trước mặt
Tần Tử Dực nói:“Tần Tử Dực, lần này tìm ngươi tới là có chuyện trọng yếu muốn
cùng ngươi thương lượng.”
Long Hạo Thừa theo sau, nói:“Bổn vương hy vọng ngươi có thể
lợi dụng quan hệ của Tần thị sơn trang làm cho các thương nhân ngừng buôn bán với
Triều Dương quốc . Đương nhiên, cũng bao gồm Tần thị sơn trang.”
“Ngừng buôn bán cùng Triều Dương quốc?!” Thái Tử Dực khiếp sợ
nói.
Trên mặt Tô Lệ Nhã tràn đầy tươi cười nói:“Tần Tử D