
ớc sông. Bởi vì khi múc nước sông cô còn phải lọc lại mấy lần mới dám ăn. Hơn nữa tiểu Tú không có thói quen uống nước sông đun sôi, bởi vì khi nước được đun sôi rồi luôn có mùi rất khó chịu.
Sau khi có cái ao nhỏ ờ phía sân bên kia, nước trong hồ nước dùng tốt hơn nước sông nhiều, cho nên từ đó về sau, nước trong nhà đều lấy từ cái ao đó, vừa ngon lại ít mất sức. Nhưng Tiểu Tô không hiểu được chuyện này, chỉ chăm chăm đổ đầy mấy chum nước, tiểu Tú lại không thể nói nước này không ăn được, đành phải cười bật ngón tay cái.
Theo lẽ thường thì buổi sáng sẽ có cháo loãng, nhưng bởi vì còn có tiểu Tô, cho nên tiểu Tú chiên thêm hai quả trứng gà, một mặt là có khách tới nên thêm giờ đồ ăn, một mặt khác là vết thương của tiểu Tô vừa mới tốt lên, cần phải bồi bổ. Nhưng vấn đề là khi vừa ngồi vào bàn ăn, tiểu Tô còn chưa ăn được bao nhiêu, anh đã đem đĩa trứng nhường lại cho bà Hảo và tiểu Tú. Bà Hảo lại không chịu ăn, vì thế đĩa trứng đành phải để lại cho bữa trưa.
Ăn cơm xong thì bắt đầu làm các việc khác. Phòng ở đã gọn gàng hơn, tiểu
Tú mang theo tiền mặt và chút đồ ăn sáng đi tìm lão Lưu. Đồ ăn là từ
mảnh vườn kia ra, tuy rằng không đặc biệt cho lắm, nhưng đây đều là thứ
mới thu hoạch, tặng người khác thức ăn tươi là tốt nhất. A Tài giúp đỡ
rất nhiều, mà tiểu Tú và bà Hảo cũng đã thương lượng với nhau, theo như
giá cả thị trường, thì là hai chục đồng, nhưng khi đi qua nhà lão Lưu,
tiểu Tú vẫn mang thêm một ít .
Lúc mang theo chiếc giỏ đến
nhà lão Lưu, thì nhà lão Lưu cũng vừa ăn sáng xong, đang nghỉ ngơi chuẩn bị làm việc. Nhìn thấy tiểu Tú đến, thím Lưu đứng lên tiếp đón: "Tiểu
Tú, ăn chưa? Đến đây ăn với thím đi!"
Tiểu Tú đặt chiếc giỏ
xuống cạnh chân, sau đó mới cười nói: "Thím, con đã ăn rồi. Lần này đến
đây là muốn cám ơn chú Lưu. Phòng ở đã hoàn thiện, cho nên đến đây để
tính tiền." Tiểu Tú làm việc thích mọi chuyện rõ ràng, có chuyện nói
thẳng.
Vừa nghe thấy tiểu Tú đến tính tiền, ngoài miệng thím Lưu nói đều là người cùng thôn, không cần để ý như vậy, giúp đỡ còn lấy tiền thì không tốt chút nào. Tiểu Tú nghe xong đương nhiên sẽ không
nghĩ thím Lưu thật sự nghĩ thế, chủ yếu là khách sáo mà thôi."Thím, chú
đâu rồi ạ, châm ngôn nói rất đúng, anh em xa không bằng láng giềng gần,
nếu thím coi trọng con, vậy bảo chú có thời gian làm giúp con một cái
bàn trang điểm đi."
Vừa nghe thấy chuyện tiểu Tú muốn làm
bàn trang điểm, thím Lưu liền đổi đề tài: "Tiểu Tú, nói đi cũng phải nói lại, con cũng đã mười tám tuổi rồi, muốn thím giúp con làm mai không?
Thím sẽ giúp con tìm người tốt, thím có một đứa cháu bên ngoại, người
tốt tay nghề cũng tốt, muốn thím gọi tới gặp nhau không?" Tiểu Tú vừa
nghe xong, mặt liền ửng đỏ, trong lòng nghĩ vẻ ngoài với tuổi thật của
cô không giống nhau, trước kia đây là thời gian đến trường, yêu đương
lúc này là sớm, là sẽ bị phê bình. Nhưng cũng không thể nói với người
khác bây giờ yêu sớm là không đúng được.
Vì thế tiểu Tú đành phải dày mặt nói chuyện với thím Lưu: "Thím, tiểu Tú không biết cách
nhìn người, có chuyện gì thì người cứ nói chuyện với bà Hảo là được.
Đúng rồi, thím, con tới để tính tiền, sao lại nói qua chuyện mai mối
thế. Không phải là thím muốn ăn chân chứ." Ở nơi này khi có người làm
mai thành công, người ta sẽ đưa cho bà mối chân heo, còn phải mời bà mối ăn ba mươi sáu bữa cơm. Ba mươi sáu bữa cơm là nói cho có lệ thôi,
nhưng chân heo lại là thật.
Thím Lưu cười, chỉ chỉ sau nhà
nói: "Trong nhà cũng có, thím cần gì chân của con. Chú con đang ở phía
sau thì phải, con đi tìm ông ấy đi. Tính tiền hay không tính tiền, con
phải nói với ông ấy, chứ thím không hiểu." Tiểu Tú gật đầu: "Vậy thím cứ làm việc đi, con đi tìm chú." Thím phất phất tay, tiểu Tú cười đi ra
phía sau nhà.
Đến sau nhà, thì thấy lão Lưu đang kéo vó, bộ
vó này bình thường hay để bên cạnh chiếc cầu nhỏ, chỉ vớt được chút cá
tôm nhỏ, khó có được cá lớn hoặc là lươn."Chú, sáng nay có được gì
không?" Tiểu Tú đi đến xem thu hoạch, chỉ có vài ba con cá trích lớn
bằng bàn tay. Lão Lưu ngẩng đầu nhìn lên thấy tiểu Tú, liền chỉ vào mấy
con cá trong chậu.
"Mấy con cá nhỏ này, lát nữa cho con mang về, nấu tô canh cho bà Hảo ăn." Tiểu Tú nói không cần, sau đó nói
chuyện phiếm vài câu, mới đến chủ đề chính: "Chú, chú tính giúp con xem, tiền tu sửa nhà con hết bao nhiêu? Bây giờ căn nhà đã sửa xong, người
của Tô gia cũng đã chuyển đến ở, tay nghề a Tài thật sự rất giỏi."
Lão Lưu tự châm cho mình điếu thuốc, hút hai lượt rồi mới nói: "Vậy con đi
tìm a Tài đi, sửa nhà là do nó làm, chỉ có nó là rõ nhất. Học nghề nhiều năm như vậy, nếu tay nghề không giỏi, thì thật vô dụng." Lão Lưu nói
gần nói xa đều lộ ra sự hài lòng với tiểu đồ đệ này. Tiểu Tú thấy cũng
không từ chối: "Vậy được, lát nữa con đi tìm a Tài, cậu ấy tính bao
nhiêu, con đưa bấy nhiêu. Chủ yếu là muốn cám ơn cậy ấy."
Rời khỏi nhà lão Lưu, tiểu Tú ngẩng đầu nhìn lên, mặt trời mới vừa lên qua
đầu. Buổi sáng mát mẻ là việc mọi người đều mong muốn, vừa mới thu hoạch lúa xong, còn chưa tới thời điểm gieo hạt qu