
"Vừa nãy quên hỏi mấy chuyện trong quân đội của Tô Chính, không
biết là có cần đến bệnh viện hay không nữa. Lớn như vậy mà vẫn còn phải
chịu nhiều đau khổ, thật sự là làm cho người khác phải đau lòng mà."
Tiểu Tú nghe xong, cũng không biết nên nói gì. Nghĩ tới việc mình mới
vừa rồi còn sai người ta làm việc, cảm thấy có chút ngượng ngùng .
"Bà Hảo, trong nhà còn vài con gà mà, về sau chúng ta thường xuyên làm cho
anh ấy ăn được không? Bổ được bao nhiêu hay bấy nhiêu." Tiểu tú lại
nghĩ: "Bà Hảo này, trong nhà còn có mấy con vịt hai ba tuổi rồi, chờ đến tiết đại thử thì chưng cho anh ấy ăn, càng bổ." (Di: một trong 24 tiết, khoảng 22, 23, 24 tháng 7, là khoảng thời gian nóng nhất ở Trung Quốc)
Buổi tối hôm đó, tiểu Tú, Tô Chính, a Tài và bà Hảo bốn người ăn uống rất
vui vẻ. Tiểu Tú là vì được ăn thịt như mong ước, a Tài là vì đã làm xong mọi chuyện có thể lấy tiền công, bà Hảo vui vẻ là vì Tô Chính chuyển
đến ở, Tô Chính luôn luôn tươi cười, nhưng tiểu Tú không biết vì sao anh ta vui vẻ. Tuy nhiên tiểu Tú vẫn cảm thấy thật ra Tô Chính tuyệt đối
không vui vẻ, là một thanh niên thanh niên khỏe mạnh, bỗng nhiên trở
thành người tàn tật, điều này có gì tốt?
Hôm nay Tô Chính
thật sự ngủ ở nhà bà Hảo, bởi vì tuy rằng nhà của Tô Chính đã gọn gàng
rồi, nhưng vẫn chưa quét dọn, nên chỉ cần ngủ ở nhà bà Hảo một buổi tối
là được. Không hiểu sao tiểu Tú làm thế nào cũng không ngủ được, trong
đầu toàn nghĩ về chuyện của Tô Chính. Tô Chính tham gia quân đội chắc là sau khi Trung Quốc mới thành lập lại sau cuộc chiến tranh quy mô lớn,
nếu sau này có thể lập nhiều chiến công, như vậy thì sau này ở trong
quân đội tiền đồ của anh sẽ rất sáng lạn. Nếu tai Tô Chính không có vấn
đề, chắc hẳn là anh sẽ có thể tiến xa hơn đúng không? Nghĩ đến vấn đề
này, tiểu tú chậm rãi ngủ thiếp đi. . . . . .
Ngày hôm sau,
cán bộ trong thôn tìm tới nhà. Lưu Chính Minh là thôn trường, mang theo
bí thư chi bộ của thôn là Lưu Chính Nghĩa gõ cửa bước vào: "Thím, a
Chính ở trong nhà của thím phải không ạ?"
Bà Hảo nghe thấy, bước ra khỏi cửa: "Ở đây, có chuyện gì thế?"
"Không phải là cậu ấy trở về sao, muốn gặp mặt cậu ấy một chút, nói gì thì sau này cậu ấy cũng ở đây mà, ăn sáng xong, con muốn dẫn cậu ấy đi xem đất, đã trở về thì an tâm ở nhà làm ruộng, người trẻ tuổi sức khỏe tốt, cái
khác không biết, thì làm ruộng vẫn phải biết chứ."
Bà Hảo
nghe xong gật gật đầu, lại hỏi: "Cậu tính phân đất cho nó thế nào? Phía
bắc hay phía nam của thôn?" Đất ở phía bắc thôn tương đối tốt, sản xuất cũng được nhiều hơn, cho nên người trong thôn đều chọn đất phía bắc của thôn. Đất phía nam cũng tốt, nhưng không được như phía bắc.
Thôn trường cùng bí thư chi bộ nhìn nhau, nửa ngày không nói lời nào, sau đó bí thư chi bộ nói một câu: "Không phải phía bắc cũng không phải phía
nam, là phía tây."
"Phía tây?" Bà Hảo vừa nghe thấy liền
nhảy dựng lên :"Các người có ý tốt nhỉ? Đất phía tây có thể trồng trọt
cái gì hả? Các người đừng tưởng tiểu Tô mới trở về thì có thể bắt nạt
nó!" Tiểu Tú nghe xong, trong lòng cũng không thoải mái, đám người già
trong thôn quá đáng rồi, bình thường theo phong tục thì sẽ chôn người
chết trong ruộng nhà mình, nhưng không biết là do thói quen thay đổi hay sao mà đều thích chôn ở ruộng phía tây thôn, dần dần đất nơi đó không
còn ai dám nhận, tất cả đều là mộ, cho dù là ban ngày thì người nhát gan cũng không dám ra đó làm lụng gì.
"Thím, thím cũng biết
mà, người đã đông hơn, hơn nữa mấy năm trước đã phân lại đất, đất tốt
đều đã được chia hết, còn gì tốt mà chọn nữa?" Bí thư chi bộ giải thích.
"Lúc các người phân lại, sao các người không tính cả Tô Chính hả?" Bà Hảo bị gãi đúng chỗ ngứa. Cha mẹ Tô Chính mất, không phân đất thì không nói,
nhưng Tô Chính vẫn còn cơ mà. Dựa vào cái gì mà không phân cho nó?
"Thím, khi đó làm gì có ai nghĩ là cậu ấy sẽ trở về? Lúc ấy còn nghe nói a
Chính sống rất tốt, chuẩn bị trở thành sĩ quan trong quân đội cơ mà."
Thôn trường có chút không hài lòng, lúc đó đột nhiên muốn phân lại đất
cũng vì tư lợi của ông, cho nên bất bình hay rắc rối cũng là do ông chịu cả.
"Dù thế nào đi nữa, tôi cũng không đồng ý để cậu phân
đất phía đông cho nó đâu. Nó còn phải gọi cậu một tiếng chú đó. Cậu đừng để người khác phải chửi sau lưng mình! Tình hình bây giờ của a Chính ai cũng biết, đất ở phía tây thôn cách xa nhà nó như vậy, cậu bảo tôi làm
sao an tâm?" Muốn đi sang khu đất phía tây mất nửa tiếng đi đường. Mà
thôn bắc thôn nam chỉ cần chừng mười phút đồng hồ là ra tới nơi rồi. Bốn phía nơi đó không có nhà cửa gì, có chuyện gì thì không thể gọi người
đến giúp. Tóm lại là đất phía tây không tốt.sssssssssssssss Sáng hôm sau mọi
người đều dậy sớm, ngày hôm qua mọi người đã làm được tương đối khá, mọi chuyện ở nhà tiểu Tô cũng đã tốt hơn nhiều, chỉ cần quét tước dọn dẹp
lại là có thể ở. Sáng sớm sau khi tiểu Tô thức dậy, anh bắt đầu bằng việc đổ đầy mấy chum nước, nhìn mấy chum nước tràn đầy nước sông, tiểu Tú cảm thấy không ổn. Lúc bình thường nước ăn trong nhà tiểu Tú không dùng nư