
bộ thịt lên xe xong, tiểu Tú cũng
không khách sáo nhảy lên xe đẩy nhỏ, sau đó vỗ vai tiểu Tô: "Sáng nay
hái củ ấu làm cho thắt lưng tôi sắp rớt ra rồi, cho nên tôi muốn nhàn hạ không muốn đi đường, được không?" Tiểu Tô nhìn tiểu Tú cười híp mắt,
làm sao nỡ từ chối đây? Tiểu Tú cũng không béo, cho nên tiểu Tô đẩy xe
vẫn rất nhẹ nhàng. Dọc theo đường đi tiểu Tú thèm ăn nghiêm trọng.
Hai ký mỡ heo đem về thắng làm tóp mỡ, dùng mỡ heo để chiên vằn thắn là số
một, đảm bảo ăn rồi lại muốn nữa! Thịt ba chỉ thì dùng làm thịt kho tàu, cắt miếng lớn nửa nạc nửa mỡ, cắn một miếng vừa ngon lại không ngấy, có thể ăn một hơi hơn nửa chén. Thịt chân giò thì đem về ướp muối, để từ
từ ăn dần! Tiểu Tú càng nghĩ càng đói, hận không thể này làm cho hơn ba
dặm đường co rút lại, để cô bước nhanh về nhà.
Vừa về đến
nhà, đến cửa là tiểu Tú ôm mỡ heo bỏ chạy, còn tiểu Tô đang mệt mỏi phải xách đống thượng vàng hạ cám gì đó đã mua trên chợ vào nhà, sau đó còn
phải đi trả xe. Khi anh trở lại, tiểu Tú đã bắt đầu chuẩn bị thắng mỡ.
Đầu tiên rửa sạch mỡ heo, sau đó cắt thành những miếng nhỏ để cho ráo.
Trong khi chờ, tiểu Tú bắc cái nồi lên bếp, bỏ miếng thịt ba chỉ vào,
sau đó đậy lại luộc.
Tay nghề nấu món này của tiểu Tú là học từ mẹ cô, hơn nữa học rất hoàn hảo. Đến bây giờ tiểu Tú còn nhớ rõ mẹ
cô nấu như thế nào. Trước đem bỏ thịt ba chỉ vào nước lạnh luộc, để sôi
một chút, sau đó lấy miếng thịt ra, rửa bằng nước lạnh, sau đó cắt thành miếng nhỏ vừa ăn. Tiếp theo là thắng nước đường, bước này là quan trọng nhất, thịt có ngon hay không là quyết định ở bước này.
Lửa
phải nhỏ, lửa lớn đường sẽ cháy khét. Sau khi thắng xong nước đường, bỏ
thịt vào đảo, chờ thịt đều màu rồi, lúc này sẽ thêm chút rượu, đổ thêm
nước sau đó nấu với lửa nhỏ. Khi sắp ăn được thì bỏ thêm chút muối là
được. Trước kia tiểu Tú thích ăn nhất là món thịt kho tàu này, cho nên,
cũng là món ăn cô học tốt nhất.
Xử lý xong thịt ba chỉ, tiếp theo là thắng mỡ. Tóp mỡ rất dễ thắng, chỉ cần chú ý lửa không quá lớn
là được. Trước tiên đổ một ít dầu vào chảo, chờ dầu nóng thì thả mỡ heo
vào, đám mỡ heo béo tròn bỏ vào chảo sẽ nhanh chóng teo lại, dầu bắt đầu rút hết, sau đó đảo liên tục thì mỡ heo sẽ tiết ra mỡ. Sau khi mỡ heo
đã ra hết mỡ, thì múc vào một cái lọ, thả vào một ít muối, như vậy mới
có thể bảo quản trong một thời gian dài.(Di: ai không hiểu ko ^^)
Bà Hảo vốn định tự mình thắng mỡ, nhưng tiểu Tú làm sao để bà phải nhúng
tay vào. Vì thế tiểu Tô nhóm lửa phía dưới, tiểu Tú nấu phía trên, muốn
lửa to: thì có lửa to, muốn nhỏ hơn thì có lửa nhỏ, hai người phối hợp
hoàn hảo vô cùng. Không tốn bao nhiêu thời gian, từ hai ký mỡ heo đã
biến thành một chén tóp mỡ và một lọ mỡ heo to đùng. Trong lúc thắng mỡ, thịt kho tàu của tiểu Tú cũng đã được, buổi tối ba người ăn rất thoải
mái. Đã không được ăn thịt thoải mái như vậy trong một thời gian dài
rồi!
Bữa tối qua đi, tiểu Tú không để ý hình tượng trượt dài trên ghế vuốt ve cái bụng tròn căng của mình: "Tiểu Tô, rốt cuộc thì ăn thịt vẫn là ngon nhất!" Tiểu Tô cũng gật đầu đồng ý, lần này ăn hơi
nhiều, không biết có bị tiêu chảy không nữa. Hi vọng là không, khó có
được một bữa ăn ngon, không thể lãng phí!
Bà Hảo vừa dọn bàn vừa nói: "Thịt kho tàu của tiểu Tú ăn rất ngon, ngay cả bà cũng ăn được rất nhiều."
"Vậy sau này ngày nào tiểu Tú cũng sẽ nấu cho bà ăn!"
"Bây giờ thì ngày nào cũng có thịt ăn, còn trước kia cho dù là nhà địa chủ
cũng không có thịt ăn hàng ngày đâu!" Nghe bà Hảo nói như vậy, tiểu Tú
chớp mắt, vỗ tay tiểu Tô nói: "Tự chúng ta nuôi heo đi! Nuôi mười con
luôn, như vậy thì lúc nào muốn cũng có thể giết mà ăn! Anh thấy được
không?" Tiểu Tô nghe xong nở nụ cười, bà Hảo chạy tới vỗ đầu tiểu Tú một cái.
"Trong nhà nuôi một con heo đã phải cố hết sức rồi,
con còn muốn nuôi mười con à, con định lấy gì cho heo ăn? Vì ăn vài
miếng thịt thì phải tự nuôi heo à? Hơn nữa đâu phải ngày một ngày hai là có thể nuôi heo lớn được. Tiểu Tú con đừng có suy nghĩ viển vông nữa!"sssssssssssssss Ăn cơm xong, bà đi vào bếp mở tủ chén lấy ra hai chén thịt kho tàu, cẩn
thận đặt vào trong giỏ trúc. Tiểu Tú vuốt bụng tò mò hỏi: “Bà Hảo, bà
định đem đi đâu vậy ạ?”
“Đưa một chén cho nhà chú Lưu, còn một chén thì đưa cho thím Thất.”
“À.” Tiểu Tú cảm thấy mình ăn quá no, nên đi một chút cho tiêu thực. Vì thế nhanh chóng đi theo bà Hảo đưa thịt kho. Dọc theo đường đi tiểu Hắc luôn quấn quýt chạy theo bên cạnh bà Hảo và tiểu Tú. Tiểu Hắc chính là con chó nhỏ mà chiến hữu của tiểu Tô đem tới, không biết có phải là do chó ở trong bộ đội thông minh hơn chó cỏ bên ngoài hay không, mà từ nhỏ tới giờ nó chỉ nghe lời tiểu Tô, ngay cả việc ăn uống cũng là do tiểu Tô cho ăn khiến cho tiểu Tú tức đỏ mắt. Bình thường khi tiểu Tú và tiểu Tô đi ra ngoài, tiểu Hắc sẽ ở nhà bám theo bà Hảo. Cho nên tiểu Hắc cũng rất được bà Hảo yêu thích.
Lúc đến nhà chú Lưu trời đã sụp tối, nhưng nhà chú Lưu cũng chỉ mới bắt đầu nấu cơm, chỉ có thím Lưu ở nhà một mình. Chú Lưu và a Tài đã đi đâu đó. Nhìn thấy bàHảo v