Ông Xã, Chúng Ta Cùng Nhau Làm Ruộng Đi

Ông Xã, Chúng Ta Cùng Nhau Làm Ruộng Đi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324514

Bình chọn: 9.5.00/10/451 lượt.

ày cộm của mình, tiểu Tú kéo

tiểu Tô đi ăn cơm, lần này không mua bánh bao ..., mà là nghiêm túc tìm

học một quán ăn gọi một dĩa rau cải thảo xào, một dĩa dưa chuột xào

trứng, còn thêm một tô canh suông(Di: canh suông là canh không rau).

Không nhiều món lắm, nhưng mỗi món rất nhiều đồ, hai người bận rộn từ

sáng sớm tới giờ, bụng đã sớm đói dữ dội rồi, đồ ăn vừa được bưng lên là thi nhau hạ đũa. Chờ hai người buông đũa, hai dĩa đồ ăn một tô canh đã

trở nên sạch sẽ.

Trả tiền xong, tiểu Tú theo thói quen nắm

tay kéo tiểu Tô ra cửa lấy chiếc xe đẩy nhỏ. Đi ngang qua quầy lão trung y đã xem bệnh cho tiểu Tô, tiểu Tú bước vào. Nếu cẩn thận tính toán thì số thuốc mà tiểu Tô đã uống cũng được gần một tháng rồi, tuy rằng đã

từng đổi qua hai phương thuốc, nhưng vẫn không có gì khởi sắc, trong nhà chỉ còn lại một thang thuốc, nếu hôm nay không đi bán củ ấu, thì ngày

mai cũng phải tới đổi phương thuốc.

Lão trung y giúp tiểu Tô bắt mạch, hỏi tình huống cụ thể, sắc mặt không được tốt lắm. Mặc dù nói ngay từ đầu là bệnh này khá khó, nhưng người hành nghề y luôn mong muốn những chứng bệnh gian nan khó chữa sẽ có chuyển biến tốt trên tay mình. Trước kia cho dù bệnh phức tạp khó trị tới mức nào, sau khi uống năm ba thang thuốc thì cho dù không thể khỏi hoàn toàn cũng có chút tiến

triển. Nhưng người bệnh này uống nhiều thuốc như vậy mà không có chút

khả quan nào, xem ra trình độ y thuật của mình chưa tới mức uyên thâm.

"Cô gái, bây giờ tôi sẽ không kê đơn mới, cứ dùng tiếp đơn kia đi, để cậu

ta uống thêm nửa tháng nữa, nếu vẫn không có tiến triển, tôi sẽ dẫn cậu

ta đến chỗ sư phụ của tôi xem thử. Vậy có được không?" Tiểu Tú hi vọng

tiểu Tô có thể nghe thấy được, cho nên lão trung y nói gì bọn họ cũng

đồng ý.

"Vậy lát nữa con đi bốc thuốc." Tiểu Tú gật đầu,

nhận lại đơn thuốc kia cất kỹ, chuẩn bị đi mua thuốc, không hiểu sao lại nhớ tới đám thảo dược ở nhà mình."Chú, nhà của con có ít thảo dược, sau khi hái thì xử lý thế nào ạ?" Lần đầu tiên tiểu Tú trồng thảo dược, chỉ biết lấy hạt giống gieo xuống, dù sao thì ở trong sân cũng không có cỏ

dại, không có côn trùng, mấy loại rau củ đơn giản thì không sao, nhưng

đám thỏa dược này thì nên xử lý như thế nào, tiểu Tú không biết phải làm sao.

Tiểu Tú vừa nói xong, lão trung y cảm thấy hứng thú,

cẩn thận hỏi qua những loại thảo dược của tiểu Tú, sau đó từ từ giảng

giải phải hái như thế nào, phơi khô ra sao. Nói được một lát, sau đó cho tiểu Tú một quyển sách, trong sách viết tất cả đặc điểm của các loại

thảo dược, giải thích rõ phải hái như thế nào, ngắt xong phải xử lý ra

sao. Vấn đề là đây là bản viết tay, tiểu Tú vội khoát khoát tay: "Chú à, sau khi về nhà con sẽ chép lại rồi trả cho chú. Vậy nhé."

Lão trung y sửng sốt một chút, gật đầu: "Ừ, vậy thì con cứ chép ra đi."

Lấy thuốc xong, tiểu Tô kéo tiểu Tú lại gần, mặt đối mặt nói: "Tiểu Tú, tôi muốn đến nhà sách một chút." Tiểu Tú cũng đang muốn đi, vì thế hai

người một trước một sau đi tìm nhà sách. Nhưng đây là trấn nhỏ, làm gì

có nhà sách? Trở về bưu cục chỉ tìm được mấy quyển lèo tèo. Tiểu Tú luôn luôn để ý đến tiểu Tô, từ khi tiểu Tô giải ngũ trở về, không bao giờ

thấy anh đưa ra yêu cầu gì, thức ăn thì có gì ăn nấy, quần áo là vài món đồ đã dùng trong bộ đội, tiểu Tú từng nhìn lướt quá, mấy món đồ kia đã

có chút sờn rách.

Bây giờ nhìn thấy bộ dáng thất vọng vì tìm không được sách của tiểu Tô, tiểu Tú đã cảm thấy không nỡ, sờ cục tiền

bán củ ấu trong túi mình, hỏi tiểu Tô xem muốn loại sách nào, hăng hái

chạy đến quầy đặt theo nội dung mà anh nói. Tiểu Tô nhìn thấy muốn ngăn

tiểu Tú lại không cho cô trả tiền, trong lúc do dự tiểu Tô không cẩn

thận sờ phải ngực tiểu Tú, lúc này gương mặt tiểu Tô ửng đỏ, lại vươn

tay ra ngăn tiểu Tú nhưng không dám để gần người cô nữa, lúc ấy tiểu Tú

cũng cảm thấy chấn động, nhưng da mặt dày không để người khác nhìn ra sự ngượng ngùng của mình, tiểu Tú làm bộ như không thèm để ý điền hết số

sách mà tiểu Tô nói, chỉ chờ tới tháng sau là số sách đã đặt sẽ đến.

Ra khỏi bưu cục mặt tiểu Tô vẫn đỏ, tiểu Tú lại mừng thầm trong lòng, vuốt chiếc cằm nhọn của mình, tiểu Tú cười có chút vô sỉ, đây có tính là

mình bị người ta đùa giỡn hay không? Hay là cô đùa giỡn tiểu Tô nhỉ?

Cho dù thế nào, bộ dạng đỏ mặt của tiểu Tô thật là đẹp mắt, đặc biệt là

cặp cặp mắt đen bóng có hồn kia, nhìn đặc biệt chói mắt. Mở to lên là có thể khiến người khác mù luôn!

Bỏ qua thói quen trước giờ:

tiểu Tô đẩy xe, tiểu Tú mua đồ. Sau khi ra khỏi bưu cục, tiểu Tú giúp

tiểu Tô đẩy xe đến quầy bán thịt. Muốn ăn thịt heo sắp điên rồi. Đứng

trước quầy thịt, tiểu Tú bảo người bán lấy hai ký mỡ heo, ba ký thịt ba

chỉ, ba ký thịt chân giò, còn cả một bộ lòng heo. Nhiêu đó đồ ăn khiến

cho số tiền bán củ ấu lúc sáng vơi đi không ít, nhưng tiểu Tú vẫn mua

vui vẻ, trả tiền rất sảng khoái. Hiếm khi mới gặp được người mua nhiều

thịt như vậy, lúc cuối người bán còn tặng thêm mấy khúc xương lớn cho

tiểu Tú. Đối với tiểu Tú thì cho bao nhiêu lấy bấy nhiêu, cái này hầm

canh ăn được!

Chất toàn


Polly po-cket