
à tiểu Tú đến. Thím Lưu nhiệt tình mời hai người ở lại ăn cùng: “Thím, ăn cơm tối chưa? Cùng nhau ăn cơm nha?”
Đương nhiên là tiểu Tú và bà Hảo sẽ từ chối, tiểu Tú lấy từ trong giỏ trúc ra một chén thịt kho tàu đặt ở trên bàn. Bà Hảo chỉ vào thịt nói: “Trước kia đã làm phiền nhà hai người và đệ tử, cho nên lần này tiểu Tú mua ít thịt về nấu, hương vị cũng khá
được, cho nên đem chén đến cho mọi người cùng nhau ăn.” Dưới ngọn đèn
dầu trong phòng, thịt kho tàu nhìn càng mê người, mùi thịt cũng xông vào mũi, chỉ nhìn thôi cũng đã đủ làm nước miếng chảy ròng ròng.
“Thím à, làm thế này sao được, chẳng qua chỉ là giúp chút chuyện, làm sao có
thể mặt dày ăn đồ nhà thím được?” Thím Lưu luôn luôn khách sáo, nhưng
làm sao mà Hảo không hiểu thím ấy nghĩ gì, chẳng lẽ chỉ vì vài câu khách sáo đó mà cho qua hay sao.
“Có gì đâu mà phải ngượng
ngùng? Tiểu Tú vẫn phải gọi cô một tiếng thím cơ mà, coi như là nó có
tấm lòng hiếu thảo đi.” Nói đến nước này, nếu còn không lấy thì không
được. Vì thế thím Lưu đành đi vào lấy cái chén trút phần thịt kia qua.
Sau đó trả cái bát đã rửa sạch sẽ lại cho tiểu Tú. Tiểu Tú cười tươi
nhận lại chén, sau đó đứng phía sau nhìn bà Hảo cùng thím Lưu nói
chuyện. Nhưng sau khi nói chuyện phiếm vài câu với thím Lưu, bà Hảo liền phái tiểu Tú tự đi đưa thịt cho thím Thất. Tiểu Tú nhìn là hiểu, phỏng
chừng là bà Hảo muốn nói gì đó với thím Lưu, mà tiểu Tú đứng bên cạnh
thì không tiện lắm, vì thế tiểu Tú ngoan ngoãn xách giỏ trúc đi đưa
thịt.
Nhìn tiểu Tú đi ra cửa, mãi cho đến lúc không thấy bóng dáng nữa, bà Hảo mới vội vàng xoay người tìm thím Lưu, thím Lưu
đang ở phòng bếp vội vàng nấu cơm. Bà Hảo đến gần giúp trông lửa, như
vậy thím Lưu không cần phải vừa trông lửa vừa nhìn nồi, dễ dàng không
ít. Vì thế hai người một người canh lửa, một người xào rau, tốc độ nhanh không ít.”Thím, sáng nay có gì chuyện gì vậy, sao lại mua thịt ăn?”
Bà Hảo cười nói: “Năm nay củ ấu trên sông chín sớm, buổi sáng tiểu Tú và
con trai nhà họ Tô vớt được khá nhiều đem bán. Chắc là tiểu Tú thèm ăn
thịt cho nên mới mua về.” Mặc dù bà Hảo nói là tiểu Tú thèm ăn thịt,
nhưng ý cười trên khuôn mặt không lừa được người khác.
“Tiểu Tú rất hiếu thảo với thím nha, thịt đã mua về, chẳng lẽ thím lại không
ăn hay sao? Nếu là con thì con càng ăn tợn.” Đảo qua đảo lại một hồi
thím Lưu đã xào xong món ăn.”Mà thím này, năm nay tiểu Tú cũng không còn nhỏ, thím định tính thế nào?”
Bà Hảo lại mở miệng: “Hôm nay tôi tới tìm cô, cũng là vì chuyện này. Cái thôn này, cho dù mọi
người ngẩng đầu không thấy thì cúi đầu cũng sẽ gặp, cho nên tính tình
mấy tên nhóc trong thôn này chúng ta đều biết rất rõ ràng, nhưng nếu so
với tiểu Tú nhà tôi thì vẫn cảm thấy không xứng. Cho nên muốn nhờ cô hỏi thăm một chút xem có nơi nào tốt hơn chút hay không. Tôi cũng đã hơn
bảy mươi rồi, chỉ có một đứa cháu gái là tiểu Tú, nên muốn cẩn thận chọn cho tốt mới có thể yên tâm nhắm mắt.”
Thím Lưu nghe bà
Hảo nói như vậy, vội khuyên nhủ: “Thím à, tuy rằng thím đã hơn bảy mươi
rồi, nhưng thoạt nhìn cũng chỉ hơn sáu mươi mà thôi, mấy ngày nữa con sẽ về nhà mẹ đẻ xem, mấy đứa cháu họ bên nhà mẹ con cũng không tồi, con sẽ hỏi thăm một chút, sẽ giúp tiểu Tú chọn lựa kỹ càng. Đến lúc đó thím
không chỉ nhìn tiểu Tú gả đi, mà còn phải đợi ôm cháu nữa chứ.” Nghe
thím Lưu nói như vậy, bà Hảo cảm thấy như mình thật sự sắp bế cháu đến
nơi rồi, cho nên cười tít cả mắt lại.
Đang lúc bà Hảo
cùng thím Lưu nói chuyện vui vẻ, thì tiểu Tú vội vã chạy vào.”Bà Hảo,
thím Thất bị bệnh, người nóng lắm.” Bà Hảo cùng thím Lưu nghe thấy vội
vàng chạy tới nhà thím Thất, tiểu Tú cũng chạy theo phía sau. Vừa rồi
lúc tiểu Tú đi đưa thịt kho tàu cho thím Thất, vừa định gọi cửa thì phát hiện cửa nhà thím Thất không khóa, tiểu Tú đành đẩy cửa đi vào, nhưng
khi tìm phía trước phía sau đều không không thấy bóng dáng thím Thất
đâu, tiểu Tú định để chén thịt kia trên bàn rồi về, ai ngờ ngay khi tiểu Tú chuẩn bị đi lại nghe thấy tiếng người rên rỉ phát ra từ trong phòng. Tiểu Tú chạy vào thì thấy thím Thất nằm trên giường, không chỉ có mặt
đỏ, mà ngay cả người cũng nóng rực.
Bình thường trong
thôn có một thầy lang, nhưng hôm nay thầy lang đó lại đúng lúc đi ăn
cưới người thân . Bệnh của thím Thất lại không thể chậm trễ, thương
lượng đến thương lượng đi, đành phải mượn một chiếc xe đẩy lớn một chút, đành phải trải một cái đệm và đắp thêm một cái chăn, sau đó suốt đêm
đưa thím Thất lên trấn trên tìm thầy thuốc. Vấn đề là ba người ở đây đều là phụ nữ, một người là bà lão, một người cũng đã hơn năm mươi tuổi,
chỉ có tiểu Tú là còn trẻ. Nhưng để tiểu Tú tự đẩy xe một mình, chỉ sợ
chưa đến đầu thôn đã kiệt sức rồi.
Nhìn thấy tiểu Hắc
ngồi bên cạnh, tiểu Tú nhanh chóng nảy ra một kế sách. Tiểu Tú túm lấy
tiểu Hắc chỉ chỉ hướng đến nhà mình, bảo tiểu Hắc chạy đi gọi tiểu Tô
đến, sau đó hai người cùng nhau đưa thím Thất đến bệnh viện, còn bà Hảo
thì ở lại chỗ này chờ chú Thất trở về. Trong nhà thím Thất chỉ có một
đứa con gái, mấy năm trước đã ra khỏi thôn,